CHƯƠNG 1682
“Em dám!” Hai tròng mắt Dương Tầm Chiêu trầm xuống, giọng nói cũng cao lên mấy phần, cô còn muốn dẫn theo hai bé con đi lấy người khác sao?
“Em có gì mà không dám, em gả đi rồi, anh còn có thể làm gì được em?” Hàn Nhã Thanh nghe được câu uy hiếp của anh trực tiếp bật cười, hôm nay anh đã uy hiếp cô mấy lần rồi, nhưng có tác dụng sao?
Dương Tầm Chiêu sững sờ, lần này là thật sự sững sờ, nếu như cô thật sự muốn gả, anh có thể làm gì cô? Không thể đánh, không thể mắng, anh có thể làm gì?
Hàn Nhã Thanh thấy dáng vẻ ngây ra của anh thì nhịn không được mà bật cười, cũng không khiêu khích anh nữa, lúc này cậu ba Dương vì chỉ số thông minh đã xuống mức âm nên không chịu nổi kích thích nữa rồi.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy giờ phút này trông cậu ba Dương có chút ấm ức, nhìn rất đáng thương.
Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng thở dài một hơi, dịu dàng nói: “Em và Bùi Dật Duy đã kết thúc rồi.”
“Nhưng em vẫn chưa quên anh ta.” Lúc này đầu óc cậu ba Dương đầy cố chấp, trong lòng vẫn còn nhớ rõ những lời Hàn Nhã Thanh vừa nói.
“Đương nhiên em sẽ không quên người này.” Nhìn dáng vẻ của anh, Hàn Nhã Thanh vừa có chút tức giận lại vừa có chút buồn cười, khi cô nói những lời này, sắc mặt của anh lại thay đổi rõ ràng.
Hàn Nhã Thanh thầm thở ra một hơi, nhanh chóng nói tiếp: “Giống như em và Sở Bách Hà, em và chị Hồng Linh, so sánh như vậy có thể còn thích hợp, nói cách khác, chính là giống như anh và những đối tác hợp tác kinh doanh ấy, anh và họ kết thúc hợp tác, làm ăn xong rồi sẽ không còn quan hệ gì nữa nhưng anh chắc chắn sẽ vẫn nhớ người đó, đương nhiên kinh doanh kết thúc còn có thể kinh doanh mối tiếp theo, nhưng tình cảm kết thúc là kết thúc, sẽ không có khả năng nào nữa, em nói như vậy anh có hiểu không?” Lần này Hàn Nhã Thanh giải thích có thể nói là vô cùng rõ ràng rồi, nếu như Dương Tầm Chiêu vẫn không hiểu thì cô rất muốn đánh người.
“Ý của em là bây giờ em vẫn không quên anh ta, sau này cũng sẽ không quên anh ta.” Lúc này cậu ba Dương chỉ nắm được trọng điểm mà anh muốn nắm thôi.
Hàn Nhã Thanh trợn trừng hai mắt nhìn anh: “Dương Tầm Chiêu, anh giả vờ ngốc hay ngốc thật thế?”
“Ý của em vừa rồi không phải là sẽ không quên anh ta sao?” Cậu ba Dương bị trừng mắt còn cảm thấy rất ấm ức. Vừa rồi lời cô nói rõ ràng là ý này.
“Một người xuất hiện trong cuộc sống của em, hơn nữa còn là người từng thích nhau, nếu như nói em hoàn toàn quên đi người như vậy, anh sẽ tin sao?” Hàn Nhã Thanh thật sự sắp bị cậu ba Dương lúc này làm cho tức chết rồi.
“Em nói thì anh sẽ tin.” Cậu ba Dương trả lời rất nhanh, hơn nữa còn trả lời vô cùng nghiêm túc.
Con ngươi Hàn Nhã Thanh khẽ dao động, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, cuối cùng vẫn phải đầu hàng trước anh: “Vậy được, anh nghe cho rõ đây, em và Bùi Dật Duy đã kết thúc rồi, em không thích anh ta nữa, em không còn một chút tình cảm nam nữ nào với anh ta nữa cả.”
“Vậy vì sao em giúp anh ta?” Hôm nay cậu ba Dương thật sự muốn so đo tới cùng.
“Anh ta xảy ra chuyện lớn như vậy, anh ta không có bạn bè, cũng không có người thân, Liễu Ảnh gọi điện thoại cho em, lẽ nào em có thể chỉ mặc kệ đứng nhìn sao? Chuyện hôm nay dù có đổi thành người khác em cũng sẽ giúp.” Trước đây Hàn Nhã Thanh thật sự không biết cậu ba Dương hóa ra lại có thể không nói lý lẽ đến như vậy.
Hàn Nhã Thanh nhìn dáng vẻ vẫn không muốn bỏ qua của cậu ba Dương: “Được rồi, em mặc kệ, mặc kệ chuyện của anh ta, anh ta sống hay chết em cũng mặc kệ, được chưa?”
“Được.” Cuối cùng cậu ba Dương cũng thoải mái, lần này trả lời vô cùng dứt khoát.
Hàn Nhã Thanh thẳng thừng trừng mắt nhìn anh một cái, sao cô lại cảm thấy cậu ba Dương càng ngày càng vô lại vậy.
Có điều chuyện của Bùi Dật Duy cũng xử lý tàm tạm rồi. Thành thiếu chủ sẽ xử lý Trịnh Hùng, còn chuyện hiện trường lúc trên đường đi cô cũng đã cho người giải quyết, bây giờ cũng chỉ còn lại chuyện công ty của Bùi Dật Duy thôi.
Chuyện thương trường cô vốn dĩ không hiểu, cô cũng bất lực, vốn dĩ cô muốn bảo Dương Tầm Chiêu giúp tìm người nhưng bây giờ Dương Tầm Chiêu thế này thì thôi đừng mong nữa, thế nên cứ như vậy đi.
Hiện giờ Bùi Dật Duy đã ngồi tù rồi, vật ngoài thân cũng không quan trọng đến vậy. Bùi Dật Duy còn có những tài sản khác nữa, sau khi Bùi Dật Duy ra ngoài cũng không cần lo lắng về cuộc sống nên cô không cần lo.
Cậu ba Dương hài lòng rồi, vấn đề này cuối cùng cũng giải quyết xong, Hàn Nhã Thanh cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Hàn Nhã Thanh lại đột nhiên vang lên.
Dương Tầm Chiêu tay dài, trực tiếp cầm lấy điện thoại cô, sau đó còn tiện tay nhấn nghe giúp cô.
“Ai thế?” Hàn Nhã Thanh vừa nhìn thoáng qua, thấy một dãy số, hơn nữa còn là số lạ, chắc không phải người cô quen.
Dương Tầm Chiêu cũng vì nhìn thấy dãy số lạ nên mới trực tiếp nhấn nghe giúp cô.
Dương Tầm Chiêu nghe được cô hỏi ai bèn nhấn mở loa ngoài.
“Là tôi, Mặc Thành, Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành.” Giọng nói cực kỳ dễ nghe của một người đàn ông truyền tới từ bên trong điện thoại.