Đường Vân Thành đứng ở bên ngoài nhìn Dương Tầm Chiêu, lúc này vẻ mặt Đường Vân Thành rất nghiêm túc, dường như thật sự có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với Dương Tầm Chiêu.
Lúc Dương Tầm Chiêu nhìn thấy Đường Vân Thành mà không phải là Đường Lăng thì thái độ cũng thay đổi, Dương Tầm Chiêu vẫn luôn kính trọng Đường Vân Thành, mà lúc này Đường Vân Thành nói có chuyện quan trọng muốn nói với mình, Dương Tầm Chiêu sẽ nghiêm túc lắng nghe.
“Lúc nãy tôi quên nói mấy chi tiết.” Đường Vân Thành đứng ở ngoài cửa, không định đi vào cũng không muốn rời đi, nhưng có vẻ Đường Vân Thành sẽ nói rất lâu.
Mặc dù chỉ có mấy chi tiết nhưng chắc chắn không thể nói rõ nhanh được.
Hàn Nhã Thanh ở trong phòng nghe thấy giọng của Đường Vân Thành thì ngẩn người, sau đó lại không nhịn được cười, không nghĩ tới cậu lại như vậy, cậu đang cố ý.
Quả nhiên, tiếp theo Đường Vân Thành không nói chuyện gì quan trọng, những vấn đề đó đã bàn bạc qua, Đường Vân Thành nói chi tiết đúng là chi tiết, Đường Vân Thành nói rất tỉ mỉ cụ thể.
Dương Tầm Chiêu nghe Đường Vân Thành nói những vấn đề đã nói trước đó, vốn không có chuyện gì quan trọng.
Dương Tầm Chiêu là người thông minh, biết được Đường Vân Thành cố ý, nếu là Đường Lăng, cậu ba Dương đã sớm dùng chân đá đi rồi, nhưng cậu ba Dương không dám làm gì Đường Vân Thành, cậu ba Dương chẳng những không dám đá, thậm chí cũng không dám đuổi người đi.
Dương Tầm Chiêu chỉ có thể kiên nhẫn lắng nghe, Đường Vân Thành nói hơn hai mươi mấy phút, hơn nữa Đường Vân Thành vẫn chưa định dừng lại.
Dương Tầm Chiêu đã rất nhiều lần cắt ngang Đường Vân Thành rồi chuyển đề tài, Dương Tầm Chiêu thể hiện rõ ý đuổi người, nhưng Đường Vân Thành lại giả vờ không hiểu ý của cậu ba Dương, tiếp tục nói chuyện.
Có vẻ Đường Vân Thành có thể nói chuyện đến ngày mai.
Lông mày Dương Tầm Chiêu không nhịn được nhảy lên rất nhiều lần, Dương Tầm Chiêu biết lúc này anh nói gì cũng vô dụng, Dương Tầm Chiêu lặng lẽ ra dấu tay với Hàn Nhã Thanh ở sau lưng, cầu xin Hàn Nhã Thanh giúp đỡ.
“Cậu, cậu đứng ở ngoài cửa lâu rồi, cậu có mệt không, cậu vào phòng rồi nói tiếp.” Hàn Nhã Thanh hiểu ý của cậu ba Dương thì không nhịn được cười, Hàn Nhã Thanh cảm thấy để cậu cứ tiếp tục nói như vậy cũng không được.
Cho dù nói thế nào thì cô cũng buồn ngủ lắm rồi.
“Không cần, cậu đã nói xong rồi, hai đứa nghỉ ngơi đi.” Đường Vân Thành nghe thấy Hàn Nhã Thanh nói thì kết thúc cuộc nói chuyện, Đường Vân Thành lại nói hai câu rồi rời đi.
Dương Tầm Chiêu nhìn thấy Đường Vân Thành rời đi thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh cảm thấy mình có thể kiên nhẫn đến bây giờ đúng là không đơn giản.
Cậu ba Dương đóng cửa, sau đó đi vào.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh thì không nhịn được cười, cô biết cậu là cố ý, nhưng Dương Tầm Chiêu có thể kiên nhẫn lâu như vậy làm cho cô rất bất ngờ, cô cho rằng Dương Tầm Chiêu sẽ đuổi người đi.
“Em còn cười à?” Dương Tầm Chiêu nhìn thấy cô cười thì buồn bực lập tức biến mất, anh đi về phía trước ôm lấy cô vào lòng, hôn lên môi cô một cái, có lẽ Dương Tầm Chiêu chịu ảnh hưởng bởi chuyện vừa rồi nên không tùy tiện giống như lúc nãy.
Nhưng sau khi cậu ba Dương hôn cô thì không nhịn được, một nụ hôn không đủ, anh còn muốn nhiều hơn.
Dương Tầm Chiêu lại hôn mấy lần, Dương Tầm Chiêu nhìn cô cười thì cũng không nhịn được cười, môi của hai người lại dán chặt lấy nhau.
Nụ hôn càng sâu hơn, ngày càng kịch liệt, cậu ba Dương cũng càng đắm chìm, càng chìm sâu vào đó…
Nhưng đúng lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên, giống như lần trước, từng tiếng một vang lên, ngày càng gấp gáp.
Cũng giống như lần trước, chỉ có tiếng gõ cửa, không có ai lên tiếng.
Dương Tầm Chiêu dừng động tác, sắc mặt đen lại, lần này vẻ mặt của cậu ba Dương khó diễn tả bằng lời.
“Em nói xem lần này là ai?” Con ngươi Dương Tầm Chiêu lóe lên, trước đó anh nghĩ trò đùa dai của Đường Lăng, cậu ba Dương vốn cho rằng ngoại trừ Đường Lăng thì không có ai làm chuyện như vậy.
Nhưng vừa rồi Đường Vân Thành xuất hiện làm cho cậu ba Dương biết được người nhà họ Đường có vẻ nghiêm túc, nhưng nếu xấu bụng thì đáng sợ hơn bất cứ ai.
Đường Lăng xấu bụng Đường Vân Thành còn xấu bụng hơn Đường Lăng, cho nên hiện tại cho dù nói người gõ cửa bên ngoài là ông cụ Đường thì anh cũng tin.
“Em không biết.” Khóe môi Hàn Nhã Thanh giật giật, lúc này không nhịn được cười ra tiếng, Dương Tầm Chiêu có biết lúc này sắc mặt của anh đáng sợ thế nào không?
Đương nhiên Hàn Nhã Thanh chắc chắn không sợ, dù sao người trêu chọc Dương Tầm Chiêu cũng không phải là cô, Dương Tầm Chiêu có thể làm gì cô chứ, nhưng người bên ngoài lại không giống vậy.
“Nếu là Đường Lăng…” Dương Tầm Chiêu híp mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói, mặc dù anh không nói uy hiếp, nhưng Hàn Nhã Thanh biết nếu người bên ngoài thật sự là Đường Lăng thì Đường Lăng sẽ rất thê thảm.
Nhưng cô biết Đường Lăng sẽ không ngốc như vậy, lúc trước cậu và Dương Tầm Chiêu nói chuyện gần nửa tiếng đồng hồ, anh vất vả lắm mới đuổi cậu đi, chưa được bao lâu, nếu Đường Lăng đến thì không phải tự mình tìm chết sao?
Đường Lăng chắc chắn không ngốc như thế.
Cho nên Hàn Nhã Thanh nghĩ không phải là Đường Lăng, nếu không phải là Đường Lăng thì là ai chứ?
Bà cụ Đường? Mợ? Hàn Nhã Thanh cũng cảm thấy không đúng, bọn họ cũng biết Dương Tầm Chiêu ở trong phòng cô, bọn họ là phụ nữ nên chắc chắn sẽ không đến đây vào lúc này, có chút không tiện, hơn nữa nếu bà cụ Đường và mợ cũng không thể nói chuyện với Dương Tầm Chiêu, càng không thể nào lại là cậu được.
Nhà họ Đường chỉ có mấy người, loại trừ mấy người kia thì cũng chỉ còn lại ông cụ Đường, không, không thể nào là ông cụ Đường, Hàn Nhã Thanh lập tức phủ nhận điều này.
Ông cụ Đường uy nghiêm, nghiêm túc như thế, chắc chắn không phải là ông cụ Đường.
Tiếng gõ cửa vẫn vang lên, giống như lần trước, ngày càng lớn, ngày càng nhanh.
Dương Tầm Chiêu cắn răng, cậu ba Dương quá buồn bực không có chỗ trút giận, sau đó anh dùng sức mang theo sự trừng phạt hôn Hàn Nhã Thanh một cái!!
Sau đó cậu ba Dương mới đứng lên đi tới cửa.
Có kinh nghiệm lần trước, lần này Dương Tầm Chiêu không nói gì mà mở cửa trước, cho dù thế nào thì xem người bên ngoài là ai trước rồi tính.
Dương Tầm Chiêu mở cửa, khi anh nhìn thấy người bên ngoài thì đôi mắt lóe lên, ngẩn người ra, lúc đó khóe môi của cậu ba Dương không nhịn được giật giật.
Người đứng ngoài cửa vào lúc này là ông cụ Đường!!