Cho dù đối đầu trực diện thì bọn họ không phải là đối thủ của Quỷ Vực Chi Thành, nhưng cũng tốt hơn bây giờ, hiện tại Quỷ Vực Chi Thành làm cho ông cảm thấy lo lắng không yên.
“Con nghe Mộ Dung Tri đã nói thành chủ Quỷ Vực Chi Thành rất nghiêm khắc, hơn nữa Mộ Dung Tri có nói thành chủ Quỷ Vực Chi Thành là một người quang minh lỗi lạc, cũng là một người kiêu ngạo tự tin, cho nên thành chủ Quỷ Vực Chi Thành sẽ không dùng thủ đoạn nham hiểm.” Lúc trước Hàn Nhã Thanh vẫn luôn cảnh giác, nhưng không biết vì sao cô vẫn luôn cảm thấy thành chủ Quỷ Vực Chi Thành sẽ không làm ra chuyện nham hiểm.
Hàn Nhã Thanh vừa nói xong thì mọi người đồng loạt nhìn về phía Hàn Nhã Thanh.
“Sao vậy? Con nói sai sao?” Hàn Nhã Thanh bị mọi người nhìn như vậy thì nhất thời ngây ra.
“Nhã Thanh, đó chỉ là tin đồn, chưa chắc là sự thật, hơn nữa thành chủ Quỷ Vực Chi Thành vừa nhận công chúa về, có thể không đau lòng sao? Có thể không yêu thương sao? Ba mẹ luôn bênh vực người của mình, huống chi nghe nói thành chủ Quỷ Vực Chi Thành luôn bao che cho người của mình.” Phạm My nhìn Hàn Nhã Thanh, vẻ mặt có chút phức tạp.
“Những việc làm của Quỷ Vực Chi Thành với nhà họ Đường chúng ta thì có chuyện nào không nham hiểu chứ?” Bà cụ Đường cũng lắc đầu, không đồng ý với lời Hàn Nhã Thanh nói.
“Đó là Bùi Doanh làm…” Hàn Nhã Thanh bản năng phản bác, những chuyện đó là do Bùi Doanh làm, không liên quan đến thành chủ Quỷ Vực Chi Thành.
“Đề phòng thêm một chút cũng không sai.” Đường Vân Thành không nghi ngờ lời Hàn Nhã Thanh nói, nhưng ý kia cũng rất rõ ràng.
Hàn Nhã Thanh bĩu môi, xem ra mọi người không ủng hộ cô, vậy coi như cô chưa nói, nhưng cô cũng không hiểu vì sao vừa rồi mình đột nhiên nói giúp cho thành chủ Quỷ Vực Chi Thành, dường như cô tin tưởng thành chủ Quỷ Vực Chi Thành không phải là người như vậy trong vô thức.
Sau đó Đường Vân Thành lại gọi Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu lên thư phòng bàn bạc một chút.
Hàn Nhã Thanh chuẩn bị cho hai bé cưng đi ngủ.
Sau khi về nhà họ Đường, Đường Vũ Kỳ vẫn luôn quấn lấy Hàn Nhã Thanh, ngủ chung với Hàn Nhã Thanh nhưng tối hôm nay Đường Vũ Kỳ lại muốn ngủ một mình, nhà họ Đường rất lớn, có nhiều phòng, vốn sắp xếp một phòng cho Đường Vũ Kỳ.
Hàn Nhã Thanh thấy Đường Vũ Kỳ kiên trì muốn ngủ một mình thì đưa Đường Vũ Kỳ đến phòng của cô bé.
Đường Minh Hạo không cần cô quan tâm, hơn nữa Đường Minh Hạo vẫn luôn ngủ một mình.
Hàn Nhã Thanh sắp xếp cho hai bé cưng xong xuôi thì quay về phòng mình, Dương Tầm Chiêu đang chờ cô ở trong phòng.
Sau khi cô quay về nhà họ Đường thì đây là lần thứ hai Dương Tầm Chiêu vào phòng cô, lần đầu tiên Dương Tầm Chiêu lén vào phòng cô, kết quả bị bà cụ Đường phát hiện, đương nhiên lần này bà cụ Đường sẽ không ngăn cản anh, cho nên cậu ba Dương quang minh chính đại đi vào.
Hàn Nhã Thanh vào phòng, Dương Tầm Chiêu ôm lấy cô, sau đó anh đè cô lên vách tường sau lưng, nụ hôn rơi xuống, dùng sức hôn cô.
Mấy ngày nay anh nhớ cô, nhớ đến phát điên!!
“Cậu ba Dương, lá gan của anh ngày càng lớn, ở đây là nhà họ Đường, anh không sợ…” Hàn Nhã Thanh vất vả lắm mới lấy lại hô hấp, có thể nói chuyện.
“Yên tâm đi, hiện tại bà cụ Đường sẽ không ngăn cản anh nữa, cho nên không có ai đến quấy rầy chúng ta.” Lúc cậu ba Dương nói lời này thì tcòn mang theo thở dốc, tuy rằng cậu ba Dương nói không có ai đến quấy rầy bọn họ, nhưng cậu ba Dương vẫn khóa trái cửa.
Sáng mai bọn họ sẽ đi đăng ký kết hôn, cậu ba Dương nghĩ đến chuyện này thì không nhịn được kích động và hạnh phúc, cho nên anh hôn càng thêm điên cuồng, mãnh liệt.
Anh hôn cô, ôm lấy cô, từ cửa cho đến mép giường, sau đó đè cô lên giường.
Dương Tầm Chiêu không cho cô có cơ hội lấy lại tinh thần, anh đè cô xuống, mà môi anh vẫn luôn không rời khỏi môi cô, nụ hôn chưa từng dừng lại, lúc này cậu ba Dương quá tập trung, cho dù là ai hay chuyện gì cũng không thể ngăn cản anh hôn cô!!
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, từng tiếng một vang lên rõ ràng, ngày càng gấp gáp…
Cậu ba Dương vốn không muốn để ý tới, nhưng tiếng đập cửa càng ngày lớn, ngày càng nhanh giống như muốn đòi mạng vậy, cậu ba Dương có muốn bỏ qua cũng không được, dù sao ở đây cũng là nhà họ Đường, cậu ba Dương vẫn không dám tùy tiện.
Cậu ba Dương dừng động tác lại, vẻ mặt u ám, ai lại không có mắt như thế, đến gõ cửa vào lúc này chứ?
Cậu ba Dương cảm thấy chắc chắn là Đường Lăng, hiện tại nhà họ Đường đều đồng ý chuyện của anh và Nhã Thanh, ngay cả bà cụ Đường cũng đồng ý, trước đó anh đã bàn bạc với hai bé cưng, nói hai bé cưng tối hôm nay ngủ một mình.
Cho nên lúc này ngoại trừ Đường Lăng thì Dương Tầm Chiêu cảm thấy không thể là người khác.
Hơn nữa người bên ngoài chỉ gõ cửa mà không nói lời nào, thể hiện sự cố ý.
“Đừng quan tâm đến anh ta.” Dương Tầm Chiêu thầm cắn răng, có thể nghe thấy tiếng nghiến răng, lúc này dáng vẻ của cậu ba Dương có thể cắn chết người ta bất cứ lúc nào.
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy dáng vẻ của anh thì không nhịn được cười: “Anh không quan tâm đến anh ấy thì anh ấy vẫn tiếp tục gõ cửa.”
Hàn Nhã Thanh nghe tiếng gõ cửa một cách cố chấp thì không hề nghi ngờ điều này, nếu cô và Dương Tầm Chiêu không mở cửa, người bên ngoài chắc chắn sẽ tiếp tục gõ cửa.
Hàn Nhã Thanh cũng thấy rất có thể là Đường Lăng.
Tiếng gõ cửa vang lên, hơn nữa cũng càng nhanh, cậu ba Dương cắn răng một cái, sau đó nhanh chóng đứng lên, bước nhanh đến mở cửa phòng: “Anh tốt nhất cho tôi một lý do không đánh anh.”
Cậu ba Dương chắc chắn người bên ngoài là Đường Lăng, hơn nữa lúc này cậu ba Dương rất tức giận, cho nên còn chưa thấy rõ người ngoài đã hung dữ nói.
“Cậu muốn đánh ai?” Một giọng nói vang lên ở ngoài cửa, cũng không phải quá nghiêm khắc, ngược lại có chút ý cười.
Khi cậu ba Dương nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì ngẩn người: “Bác Đường.”
Cậu ba Dương không nghĩ tới bên ngoài không phải là Đường Lăng, mà là Đường Vân Thành, từ trước đến nay Đường Vân Thành luôn nghiêm túc, chưa bao giờ nói giỡn, càng không trêu chọc người khác, vừa rồi anh và Đường Vân Thành đã nói chuyện xong, Đường Vân Thành đã nói những gì cần nói, cậu ba Dương không cảm thấy có chuyện gì quan trọng đến mức làm cho Đường Vân Thành gõ cửa tìm anh vào lúc này.
“Tầm Chiêu, sao cậu lại đi nhanh như vậy, tôi vừa quay lại đã không nhìn thấy cậu, tôi còn có một chuyện muốn nói với cậu.”
Đường Vân Thành đứng ở bên ngoài nhìn Dương Tầm Chiêu, lúc này vẻ mặt Đường Vân Thành rất nghiêm túc, dường như thật sự có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với Dương Tầm Chiêu.