Sở Bách Hà nhìn Đường Minh Hạo đang ngồi đối diện, có cảm giác khóc không ra nước mắt, cô phải gánh tội oan rồi.
“Cường, anh nói coi cô gái ở phòng bao số 11 có phải là người yêu cũ của Dương Tầm Chiêu hay không?” Thành thiếu chủ ngồi ở phòng bao số 10 cũng nghe được tiếng bàn tán bên dưới, anh cũng rất hứng thú với chuyện này, khi hỏi lời này, hai mắt anh tỏa ra ánh sáng khác lạ.
“Theo những gì tôi điều tra được, trừ cưới Hàn Nhã Thanh ra, bên cạnh cậu ba Dương không còn bất cứ người phụ nữ nào khác, cũng không có scandal nào khác, cho nên chắc cậu ba Dương không có người yêu cũ gì đâu.” Cường nói ra những lời này bằng thái độ rất cầu thị.
“Sao anh biết anh ta sẽ không có người yêu cũ? Anh ta có người yêu cũ sẽ báo cho anh biết à? Loại người như anh, muốn che giấu một người yêu cũ không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?” Thành thiếu chủ đảo mắt, trừng Cường, rõ ràng rất khó chịu với câu trả lời của Cường.
Cường hơi mím môi, Thành thiếu chủ đang hy vọng cậu ba Dương có người yêu cũ đúng không?
Cường nghĩ cho dù cậu ba Dương thật sự có người yêu cũ thì có lẽ cô cả nhà họ Đường cũng sẽ không thay đổi sự lựa chọn đúng không?
Cho nên suy nghĩ này của Thành thiếu chủ cũng chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi.
“Cuối cùng người trong phòng bao số 11 cũng đã dừng lại, nếu cô ta còn không dừng lại, chắc tôi nhấn chuông đến nhũn tay mất.” Cố Ngũ thấy tiếng chuông bên phòng bao số 11 cuối cùng cũng không vang lên nữa, anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Cố Ngũ nhìn thấy cái giá cuối cùng cũng thầm chậc lưỡi, môt cây trâm có giá khởi điểm là 15 tỷ, cuối cùng lại đấu giá đến 100,5 tỷ, bây giờ anh cũng không biết phải nói gì
Lúc trước lão đại nhà anh gài bẫy anh Mặc ở phòng bao số 10, để anh Mặc kia làm người coi tiền như rác mấy lần, mà lần này, lão đại nhà anh cũng coi như làm người coi tiền như rác một lần.
“Phụ nữ đúng là đều rất xúc động, không có lý trí, cho nên đấu với ai thì đấu, không nên đấu với phụ nữ.” Cố Ngũ nghĩ đến cảnh lúc nãy, nhịn không được lắc đầu.
“Nhưng vì sao cô ta lại muốn nhắm vào tổng giám đốc chứ? Làm vậy thì cô ta được ích lợi gì?” Thư ký Lưu đứng đằng sau, sắc mặt đầy vẻ khó hiểu.
“Đừng đoán suy nghĩ của phụ nữ, đoán đến già cũng không đoán ra được đâu.” Cố Ngũ liếc nhìn thư ký Lưu: “Phụ nữ luôn là động vật khó hiểu nhất…”
Cố Ngũ còn chưa nói xong, lập tức nhìn thấy lão đại nhìn sang hướng này bằng ánh mắt vô cùng nguy hiểm, Cố Ngũ thầm run rẩy, lập tức nói đắp thêm một câu: “Đương nhiên là trừ cô chủ ra.”
“Lão đại, lúc nãy rõ ràng anh vừa mới nói người ở phòng bao số 11 sẽ không kiếm chuyện với chúng ta, vậy chuyện này là như thế nào?” Từ trước đến giờ Cố Ngũ rất tin tưởng vào phán đoán của lão đại nhà anh, bởi vì lão đại chưa bao giờ đoán sai.
Nhưng lần này sự thật đã chứng minh, hình như lão đại đoán sai rồi.
Dương Tầm Chiêu hơi nheo mắt lại, mặt hiện lên vẻ suy ngẫm, anh cũng không hiểu được chuyện này là như thế nào.
Anh chắc chắn người ở phòng bao số 11 là Sở Bách Hà, giọng nói kia là của Sở Bách Hà, hơn nữa Sở Bách Hà đại diện cho Mộ Dung tri đến đây, kết hợp hai điểm này lại chắc chắn là không sai.
Nhưng vì sao Sở Bách Hà lại đối đầu với anh trong hoàn cảnh này chứ?
Anh biết Sở Bách Hà là cấp dưới của Đường Bách Khiêm, bình thường Sở Bách Hà chắc chắn sẽ nghe lời Đường Bách Khiêm, nhưng Sở Bách Hà lại rất thân với Hàn Nhã Thanh, Sở Bách Hà cũng sẽ không xen vào chuyện tình cảm của Hàn Nhã Thanh, hơn nữa lần trước khi anh gặp Sở Bách Hà, rõ ràng Sở Bách Hà đã có ý định muốn giúp anh và Hàn Nhã Thanh thành một đôi.
Cho nên cũng có thể loại trừ khả năng Sở Bách Hà giúp Đường Bách Khiêm tranh Hàn Nhã Thanh.
Vậy thì vì sao Sở Bách Hà lại làm thế?
“Lão đại, người phụ nữ bên kia là ai?” Cố Ngũ thấy lão đại nhà anh bắt đầu suy ngẫm, trong lòng nhịn không được hơi tò mò, Cố Ngũ cảm thấy có lẽ lão đại biết người phụ nữ trong phòng bao số 11 là ai.
“Một người không có liên quan.” Dương Tầm Chiêu thuận miệng trả lời, đối với anh, Sở Bách Hà là một người không có liên quan.
“Người không có liên quan? Vậy vì sao cô ta lại kiếm chuyện với lão đại?” Cố Ngũ không tin, người ta cố ý đối đầu với lão đại rõ ràng đến thế, sao có thể là người không liên quan gì được chứ?
“Cô ta không có lý do gì hết, cũng không thể nào cố ý nhắm vào tôi được.” Cậu ba Dương híp mắt, đôi mắt lóe lên tia sáng.
Đúng là Sở Bách Hà không có lý do gì để làm thế.
Hoặc là đây không phải là ý của Sở Bách Hà?!
Hoặc là trong phòng bao số 11 còn có người khác?!
Có phải là Đường Bách Khiêm hay không?
Nếu là Đường Bách Khiêm, vậy rất có khả năng.
Anh và Đường Bách Khiêm là tình địch, hơn nữa còn là kiểu kẻ thù vừa gặp nhau là phát điên.
Mà Đường Bách Khiêm cũng có khả năng đi cùng Sở Bách Hà.
Cậu ba Dương càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn.
Nếu Đường Bách Khiêm thật sự ở trong phòng bao số 11, vậy thì chuyện này sẽ không thể bỏ qua dễ dàng được.
Nếu muốn biết người ngồi trong phòng bao số 11 cùng Sở Bách Hà có phải Đường Bách Khiêm không thì phải làm sao?
Cậu ba Dương cảm thấy rất đơn giản, chỉ cần món đồ đấu giá tiếp theo khi anh đấu giá mà phòng bao số 11 vẫn tiếp tục đấu giá theo, vậy trên cơ bản đã có thể xác định được người chống đối anh ở phòng bao số 11 chính là Đường Bách Khiêm.
Cây trâm ngọc kia có thể là vì Sở Bách Hà thích, cũng có thể là vì Sở Bách Hà ham chơi, nhưng cho dù là vì nguyên nhân gì, Sở Bách Hà cũng sẽ không tranh với anh lần thứ hai.
Cho nên, chỉ cần phòng bao số 11 tranh với anh, vậy chắc chắn là Đường Bách Khiêm.
Cậu ba Dương từ từ cong khóe môi, độ cong kia rõ ràng mang theo chút lạnh lẽo.
“Đợi món kế tiếp, tiếp tục đấu giá.” Cậu ba Dương khẽ mở đôi môi mỏng, nói rõ từng câu từng chữ.
“Lão đại, cũng làm như lúc đối phó với anh Mặc sao?” Cố Ngũ lập tức hiểu ý lão đại nhà anh: “Nhưng cô gái ở phòng bao số 11 dù sao cũng không giống với anh Mặc ở phòng bao số 10, chúng ta cũng không thể dùng cách giống hệt lúc nãy được.”
Dương Tầm Chiêu hơi mím môi, nếu người ở phòng bao số 11 thật sự là Đường Bách Khiêm, đúng là không thể tiếp tục dùng cách như lúc đối phó với anh Mặc kia, bởi vì Đường Bách Khiêm rất thông minh, hơn nữa còn rất bình tĩnh, sẽ không xúc động tùy ý như anh Mặc phòng bao số 10.
Cho nên nếu anh muốn đối phó với Đường Bách Khiêm, chắc chắn phải đổi một cách khác, cũng chắc chắn không thể nào đấu giá đến mức giá giống như khi đối phó với anh Mặc được.
Anh phải tính toán lại giá cả, phải khống chế được thời điểm Đường Bách Khiêm đã muốn dừng tay nhưng chưa kịp dừng.
Nói chính xác hơn là anh chắc chắn phải dừng lại trước Đường Bách Khiêm, đương nhiên, còn phải đẩy giá vật phẩm lên khá cao nữa.
“Để tôi làm.” Cậu ba Dương lập tức cầm lại bảng đấu giá, anh phải tự ra tay đối phó với Đường Bách Khiêm.
Lần này không giống với lần đối phó với anh Mặc, khi đối phó với anh Mặc, bị thua một hai lần cũng không sao cả, nhưng đối phó với Đường Bách Khiêm thì không giống thế.
Anh chắc chắn không thể thua Đường Bách Khiêm!!
Trên sân khấu bán đấu giá, MC vẫn chưa lấy lại tinh thần, anh ta vừa mới nhận được lệnh của ông chủ, nói muốn giúp cậu ba Dương, dừng cuộc đấu giá khi nãy lại, nhưng anh ta vừa nhận được tin, còn chưa kịp kêu ngừng lại, phòng bao số 11 đã dừng lại trước.
Cho nên lần này ông chủ không thể nào ra tay giúp người ta được rồi.
“100,5 tỷ lần thứ nhất, 100,5 tỷ lần thứ hai, 100,5 tỷ lần thứ ba, cây trâm ngọc này thuộc về anh Dương.” Bây giờ đã ra thế này, chuông phòng bao số 11 không vang lên nữa, cái giá cao thế này người khác đương nhiên cũng sẽ không tham gia đấu giá tiếp, MC chỉ có thể thông báo kết quả.
Bây giờ MC cảm thấy tâm trạng rất phức tạp, rồi không hiểu sao lại hơi kích động, mấy năm nay anh đã từng dẫn rất nhiều buổi đấu giá, đây là lần đầu tiên gặp phải cảnh như ngày hôm nay.
Nhân viên nữ đã trưng bày vật phẩm đấu giá tiếp theo lên.
MC nhìn thoáng qua món đồ đó, sau đó giới thiệu ngắn gọn: “Vật phẩm đấu giá tiếp theo có giá khởi điểm là 45 tỷ, mỗi lần ra giá tăng lên ba tỷ.”
MC vừa nói xong, Dương Tầm Chiêu ở phòng bao số 9 lập tức nhấn chuông.
Sau đó tiếng chuông ở phòng bao số 11 cũng vang lên ngay lập tức… Cuộc chiến lại bắt đầu!