“Anh nói đúng.” Thành thiếu chủ sửng sờ, rất đồng ý với ý kiến này của Cường: “Tôi cảm thấy Dương Tầm Chiêu muốn mua được cây trâm ngọc này để đi lấy lòng cô cả nhà họ Đường.” Vào những lúc Thành thiếu chủ không quá buông thả tùy ý thì vẫn rất khôn khéo giỏi giang.
“Nếu bây giờ tôi đi đấu với Dương Tầm Chiêu, tôi chắc chắn sẽ thắng.” Thành thiếu chủ nhìn thấy cảnh này, trong lòng cực kỳ buồn bực.
Dựa vào cái kiểu đấu giá của Dương Tầm Chiêu lúc này, anh chắc chắn sẽ thắng được, sao anh lại hết tiền vào đúng lúc này chứ, thật là đáng tiếc.
Lần này Cường cũng không cãi lại Thành thiếu chủ nhà anh, rõ ràng Cường cũng đồng ý với ý kiến này của Thành thiếu chủ.
“Nhưng mà cái người ngồi trong phòng bao số 11 cũng hay thật, nhìn tình hình này là đang định chơi tới cùng với cậu ba Dương à? Anh nói coi cuối cùng thì cây ngọc trâm này sẽ đấu giá đến bao nhiêu? Có thể vượt qua món đồ ngọc thời Chu Hán tôi đấu giá lúc nãy không?” Thành thiếu chủ bắt đầu suy nghĩ lung tung, đương nhiên, rõ ràng anh rất muốn nhìn thấy kết quả này.
Nói đúng ra là, Thành thiếu chủ rất muốn thấy cảnh cây trâm ngọc này bị nâng đến mức giá giống với món đồ ngọc thời Chu Hán anh đấu giá thắng lúc nãy, cuối cùng còn do Dương Tầm Chiêu trả tiền.
Nếu thật là thế, vậy thì quá sung sướng!!
Cường liếc mắt nhìn Thành thiếu chủ nhà anh, môi nhịn không được hơi giật giật, Thành thiếu chủ đang nghĩ cái gì thế?
Cây trâm ngọc này có giá khởi điểm chỉ có mười lăm tỷ, mỗi lần đấu giá chỉ tăng 1,5 tỷ, muốn tăng đến 5400 tỷ?
Đó là chuyện không thể nào!!
Suy nghĩ này của Thành thiếu chủ đúng là nằm mơ giữa ban ngày!!
Lúc này giá trên màn hình đã hơn 90 tỷ, tiếng chuông vẫn vang lên không ngừng như cũ, hai bên vẫn chưa có ý định dừng lại.
“Chuyện gì thế này? Người trong phòng bao số 11 còn mạnh hơn anh Mặc ở phòng bao số 10 nữa.” Cố Ngũ vừa nhấn chuông, vừa tiếp tục phát biểu ý kiến của bản thân.
Cố Ngũ cảm thấy chuyện xảy ra trong buổi tối ngày hôm nay hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của anh, anh còn tưởng là sẽ không có ai dám tranh cây trâm ngọc này với lão đại, anh cho rằng sẽ không dùng bao nhiêu tiền là có thể mua được cây trâm ngọc này.
Không ngờ bây giờ đã hơn 90 tỷ, đây là một cái giá trên trời đối với một cây trâm ngọc, nhưng bên kia là chưa có ý định dừng lại.
Lúc nãy lão đại đã nói, muốn mua được cây trâm ngọc này, đây là thứ lão đại muốn tặng cho cô chủ, cho nên Cố Ngũ chắc chắn là không thể dừng lại được.
Bây giờ trong phòng đấu giá, trừ tiếng chuông ra thì không còn bất cứ tiếng động nào khác, mọi người ngồi ở đây đều đã bất giác nín thở.
Đều chờ đợi, chờ nhìn xem cuối cùng sẽ có kết quả như thế nào?!
“Ông chủ, bây giờ phải làm sao đây?” Một phòng bao khác, một người đàn ông đứng đằng sau ông chủ của Hồng Nguyệt Lâu, hỏi thăm ý kiến của ông chủ, trong buổi đấu giá luôn sẽ xảy ra một vài chuyện, nhưng đây chắc chắn là lần đầu tiên anh gặp phải chuyện này.
Nếu cứ đấu giá mãi vậy chẳng phải là không xong rồi?
“Kêu ngừng đi, giữ món đồ đó lại, đến lúc đó tặng cho cậu ba Dương.” Ông chủ Hồng Nguyệt Lâu cũng biết cứ tiếp tục kéo dài mãi cũng không phải là cách hay, chuyện này đã không đúng với quy tắc buổi đấu giá, hơn nữa ông thấy cậu ba Dương thật sự rất muốn cây trâm ngọc này, cho nên ông rất sẵn lòng bán cho cậu ba Dương một ân tình.
“Vâng, tôi lập tức cho người ngừng lại.” Nhận được lệnh của ông chủ, anh lập tức gửi tin nhắn cho MC.
Bây giờ Sở Bách Hà ngồi trong phòng bao số 11 đã đờ ra rồi, cô đã biết Đường Minh Hạo nhất quyết muốn đấu với cậu ba Dương từ lâu, cô không khuyên Đường Minh Hạo được, nên nghĩ chỉ có thể theo ý Minh Hạo thôi.
Cô nghĩ cậu ba Dương là người bình tĩnh, cậu ba Dương đấu giá đến một mức giá nào đó sẽ dừng lại, giống như mấy lần cậu ba Dương đối phó với anh Mặc vậy.
Nhưng Sở Bách Hà nghĩ thế nào cũng không ngờ được là đã đấu giá lên đến hơn 90 tỷ, cậu ba Dương vẫn chưa có ý định dừng lại.
Cậu ba Dương điên rồi sao?!
Mà Đường Minh Hạo cũng là một người rất cứng đầu, cậu ba Dương không ngừng, Đường Minh Hạo cũng không ngừng.
Sở Bách Hà biết Đường Minh Hạo không dừng lại trước là vì có một nguyên nhân khác, đó chính là ngay từ đầu Đường Minh Hạo đã có ý định để cho cậu ba Dương trả tiền rồi.
Dù sao cuối cùng đều do cậu ba Dương trả tiền, Đường Minh Hạo không thèm để ý cuối cùng sẽ đấu giá đến con số nào.
Nói không chừng giá càng cao thì Đường Minh Hạo lại càng vui, dù sao cuối cùng người trả tiền vẫn là cậu ba Dương!!
Đường Minh Hạo quyết tâm muốn chơi cậu ba Dương một vố.
Sở Bách Hà biết cứ tiếp tục như vậy mãi cũng không phải là cách hay, cô nhất định phải cản lại.
Hai mắt Sở Bách Hà nhanh chóng lóe lên, khi nhìn thấy Đường Minh Hạo lại định nhấn chuông nữa, cô nhanh chóng chạy vọt lên, cướp đi nút nhấn chuông.
Cô không thể tiếp tục để Đường Minh Hạo làm bậy tiếp nữa, lần này thật sự muốn điên rồi.
Cậu ba Dương và bé Hạo là người một nhà, bọn họ cứ tranh đoạt như vậy cuối cùng người ngoài mới là người được hưởng lợi, Sở Bách Hà ghét chuyện này nhất.
Người một nhà đấu tranh nội bộ, cuối cùng người ngoài lại chiếm của hời, có phải bị ngốc hay không?
Có phải bị ngốc hay không?!
“Dì làm gì thế?” Đường Minh Hạo nhìn Sở Bách Hà, ánh mắt có chút khó chịu.
“Bé Hạo, mình đừng tranh nữa, nhường cây trâm ngọc này cho cậu ba Dương đi, đấu giá đến mức giá này, con cũng thắng rồi.” Sở Bách Hà cầm cái nút thật chặt, sợ bị Đường Minh Hạo cướp lại.
“Bé Hạo, cây trâm ngọc bị nâng đến mức giá này, trận này con thắng còn đẹp hơn cậu ba Dương thắng anh Mặc nữa đó, dì cảm thấy hiệu quả này cũng khá tốt.” Sở Bách Hà cố gắng khuyên Đường Minh Hạo.
Đường Minh Hạo nghĩ một lúc, hơi mím môi lại, sau đó từ từ gật đầu: “Được, lần này con nghe lời di, nhường cây trâm ngọc này cho ông ấy, nhưng mà lần tiếp theo dì không được cản con đó.”
“Còn, còn có lần sau hả?” Sở Bách Hà hoảng sợ, bắt đầu nói lắp, bé Hạo còn định cướp với cậu ba Dương nữa sao? Đọc full tình yêu không thể cự tuyệt
Còn có lần tiếp theo?
Nếu lần tiếp theo cũng giống lần này thì sao đây?
Nếu món tiếp theo có giá khởi điểm rất cao, vậy hậu quả…
Sở Bách Hà thật sự không dám tưởng tượng!!
Nhưng vì để Đường Minh Hạo không tiếp tục nhấn chuông nữa, Sở Bách Hà chỉ có thể tạm thời hứa với cậu bé.
Còn lần sau, chỉ có thể tùy cơ ứng biến!
Đường Minh Hạo ngừng lại, không tiếp tục nữa.
Cuối cùng tiếng chuông cũng đã ngừng lại.
Cuối cùng, giá cả trên màn hình lớn dừng lại ở con số 100,5 tỷ, là cậu ba Dương đấu giá thắng.
“Ôi đệt! Chuyện gì thế này? Lần này cậu ba Dương bị người ở phòng bao số 11 chơi một vố sao?”
“Nhìn qua thì hình như là thế, dù sao cây trâm ngọc kia lại đấu giá đến hơn 90 tỷ, đúng là cái giá trên trời.”
“Một người khôn khéo như cậu ba Dương mà cũng có lúc bị người ta chơi à? Đúng là không thể tin nổi.”
“Chắc là cậu ba Dương thật sự muốn cây trâm ngọc kia, nhưng mà người trong phòng bao số 11 kia cũng ác thật, không ngờ lại đấu giá lên đến cái giá trên trời.”
“Người trong phòng bao số 11 là nữ, mọi người nói coi chuyện là thế nào thế? Có phải người phụ nữ kia cố ý dùng cách này để hấp dẫn sự chú ý của cậu ba Dương không?”
“Cũng có thể là vì yêu sinh hận, cho nên cố ý đến trả thù nữa!”
“Đúng là phụ nữ mới là kẻ tàn nhẫn nhất!”
Tiếng bàn tán bên dưới không quá lớn, nhưng lại có rất nhiều người bàn tán, nên người bên trên cũng nghe loáng thoáng được một ít.
Sở Bách Hà nghe mấy người kia bàn tán về cô lập tức cạn lời, cái gì mà vì yêu sinh hận chứ, cô không có tình yêu gì với cậu ba Dương cả, miễn bàn đến chuyện hận, hơn nữa đây không phải là do cô làm.