A Quan đã nắm bắt được trọng điểm, nhìn về hướng ông chủ.
Gương mặt của Lục Mặc Trầm lạnh như băng, giống như có thể có từng giọt nước lạnh lẽo chảy ra.
Nhìn thì cũng biết không cần hỏi thêm gì nữa.
Anh bước đến, tà áo sơ mi bay bay một cách lạng lùng, chỉ nói một câu, “ Gọi cho Qúy Tư Thần.”
A Quan lập tức gọi điện thoại.
Qúy Tư Thần đang trên đường, đã rời khỏi thành phố S, có một âm thanh rất lớn ở trên trực thăng, anh ta nghe không rõ những lời trong điện thoại, “ Lão nhị! Vừa mới nhận được báo cáo, cái người quản lý đội kỹ sư ở công trường đã trốn đến thành phố Y, tôi đang đuổi theo đây!”
“ Đợi tin tốt của cậu.” Ánh mắt Lục Mặc Trầm lạng lùng, tắt điện thoại.
Tất cả nguyên nhân của mọi chuyện, xem ra trước hết phải kiểm tra lại ở chỗ người quản lý đám kỹ sư này.
Lục Mặc Trầm vứt đầu thuốc lá trên tay đi, lạnh lùng vô tình đi đến phía trước, “ Cung cấp toàn bộ thông tin của cái tên cặn bã đó cho tôi, gần đây hắn ta có liên lạc tiếp xúc với những ai, tài khoản có nhận được một số tiền lớn nào hay không, trong nhà còn có những ai đều điều tra hết cho tôi!”
A Quan liên tục gật đầu, nhíu mày, anh ta đã biết bên phía Thẩm thiếu gia không có thu thấp được gì.
Người nhà công nhân, nhân viên đoàn kỹ sư, quản lý đoàn kỹ sư, có rất nhiều mắt xích ở giữa, kẻ thù đã liên kết hết lại rồi.
Còn bọn họ tối qua đến bây giờ, chỉ có 12 tiếng ít ỏi, tốc độ đã nhanh nhất có thể rồi, nhưng từng chút từng chút một được thu thập lại, vẫn là chậm hơn một bước.
Hi vọng bên phía Qúy thiếu có thể có một chút tin tức tốt hơn.
……..
Đên hôm điện thoại của Vân Khanh vẫn là không gọi điện đi được.
Cô đã nhẫn nhịn mỗi ngày chỉ gọi hai cuộc điện thoại,nhưng cô cũng không nghĩ đến anh sẽ như thế này.
Cô hít một hơi,nhìn màm hình ti vi đang trường thuật lại vu án tại công trường, chau mày.
Hóa ra tối đó anh vội vàng rời đi, là do có chuyện lớn như này đã xảy ra.
Tại công trường thi công khu thương mại có đình công, sau đó còn có 4 người thiệt mạng, chuyện này nhất định khiến anh lo lắng bận rộn.
Vân Khanh đã hỏi qua ý kiến của bạn bè làm báo chí của mình về sự việc một cách cụ thể, báo chí truyền thông rất quan tâm đến nhân sinh, chuyện liên quan đến dân công như vậy sẽ rất được mọi người chú ý đến, cũng rất dễ dàng để trở thành vấn đề được mọi người bàn tán.
Cô dò hỏi rất lâu, nếu như tin tức về chuyện như này mà muốn bịt lại, cũng có cách tương tự.
Sau đó mới gọi cho anh, đưa ra một vài ý kiến xem thử có biện pháp nào khả thi hơn hay không.
Nhưng không nghe máy, có nghĩa là anh đang rất bận.
Vân Khanh liếc nhìn thời gian, sắp 12 giờ rồi.
Cô xoa xoa lông mày, cúi đầu xem tin nhắn, ánh mắt dịu dàng, nhắn lại những biện pháp khả thi nhất có thể gửi cho anh, không có một câu thừa thãi nào, sau cùng không chịu được mà nhắn thêm một câu ‘ Chú ý sức khỏe’.
Cô miễm cưỡng ép bản thân mình đi ngủ, người đàn ông không có bên cạnh, cô phải đảm bảo tất cả mọi chuyện đều bình thường, như vậy con cái mới có thể an tâm lại.
……
9 giờ sáng, một cuộc họp với đầy đủ cổ động của Thịnh Thế được tổ chức.
Lục Mặc Trầm ngồi ở vị trí chủ tọa, ghế dành cho “Jeff” trống.
Anh nhẫn nại, đợi đến 9h30, bên ngoài phòng họp vang lên một tiếng giày cao gót cực lớn, từng tiếng từng tiếng, mỗi một bước đi đều vang vọng vào trong tai của mỗi một cổ đông nam ngồi trong phòng họp, tiếng xì xào bàn tán vang lên.
Lúc cửa phòng họp được mở ra từ bên ngoài, một hình bóng người phụ nữa cao quý lạnh lẽo xuất hiện, toàn bộ cổ đông nghiêng đầu nhìn theo.
Nhìn rõ gương mặt lạnh lùng bức ép người khác kia, toàn bộ cổ đông không phát ra thêm một tiếng động nào, chỉ có vài tiếng thở nhẹ, có vài người nhìn về phía Lục Mặc Trầm.
Thiên Dạ mặc một bộ váy ôm sát thiết kế riêng, màu xám lạnh, chiều cao 172 của cô ta khiến cho cô ta có một cơ thể hoàn hảo, vòng eo nhỏ nhắn và cặp mông lớn lộ ra rõ ràng, đôi chân dài bước đi một cách uyển chuyển.
Cô ta liếc nhìn tất cả mọi người trong phòng, đi đến một vị trí trống, không có bảng tên, tay vuốt tà váy ngồi xuống, ánh mắt nhìn thẳng về phía vị trí chủ tọa.
Thiên Dạ nhìn người đàn ông đang ngồi ở vị trí tôn quý lạnh lùng, đuôi mắt dài khẽ nhíu lại, lộ ra vẻ cười cợt, “ Nhìn thấy em anh không vui sao, có chút ngoài ý muốn ha.”
Lục Mặc Trầm thu lại ánh mắt, ngón tay dài ngõ nhẹ xuống bàn, bình tĩnh không hề có một biểu hiện nào, “ Họp thôi.”
Mấy vị cổ đông lớn tuổi có chút ngạc nhiên.