Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 561: Đừng Tán Tỉnh Em



Lục Mặc Trầm hơi thở lạnh lùng, trong ánh mắt bắn ra một tia sắc như kiếm, “Đã tìm cảnh sát tại địa phương đến điều tra gì chưa? Trong nhà có dấu hiệu của việc đột nhập trộm cắp gì không?”

Thẩm Thanh Diệp trả lời, “Em vẫn chưa tìm đến cảnh sát địa phương, nhưng em đã xem xét kỹ càng rồi, không có dấu hiệu của việc lục lọi. Hàng xóm cũng trả lời không giống nhau, một số nói họ đi thăm họ hàng, một số thì nói vợ của bọn họ không thường xuyên trở về nhà cho lắm.”

“ Bây giờ đi tìm cảnh sát địa phương, đợi 24 giờ sau lập tức báo án! Người nhà công nhân mất tích, cái tội chết tiệt này không thể đội lên đầu tôi được!”

“ Dạ, Nhị ca, đây rõ ràng là bị đối phương tính kệ ngụy tạo giăng bẫy,là người yêu cũ của anh hay là cái tên họ Giang kia đây?”

Lục Mặc Trầm ánh mắt tồi xầm lại, “ Không cần biết là ai, không để tôi liên lạc được với người nhà công nhân thì không thể bồi thường, chuyện của công trường sẽ không thể tiếp tục được nữa rồi, một cái bánh bao càng hấp lâu sẽ càng to lớn hơn, xem ra bọn chúng không phải chỉ dừng lại ở việc đối kháng với Thịnh Thế.”

“ Nhị ca, ý anh là nói…” Thẩm Thanh Diệp nói được nửa câu lại thôi, chau mày.

Lục Mặc Trầm mở cửa sổ ra,ánh mắt sắc bén như nhìn xuyên qua cả ánh sáng bên ngoài, giống như một muốn đông cứng lại tất cả mọi thứ, anh lạnh lùng cười, “ Dám giở trò với tôi à.”

Thẩm Thanh Diệp hơi lặng người ra một lúc, “ Kế hoạch từ trước, dùng thủ đoạn gian xảo, lợi dụng sự mâu thuẫn giữa chính phủ và công nhân nhập cư để lôi anh vào cuộc?! Vậy nên chúng ta mới phải giải quyết cái mớ vấn đề này, chết tiệt, em lập tức liên hệ với Qúy Tư Thần đây, tìm ra mấy người thân của họ!”

Lục Mặc Trầm nhíu mắt lại, “ Nếu như Giang Thành Vũ muốn giấu người, sợ là sẽ không dễ dàng mà tìm ra được đâu, tìm kỹ một chút đi, anh ta muốn mấy người đó để làm cái gì?”

Thẩm Thanh Diệp chau mày suy nghĩ lại một lúc, trong đầu dần đần đã thông thần kinh, “Ép người thân của mấy người đó hoặc là bỏ ra chút tiền để mua chuộc họ, cự tuyệt việc của Thịnh Thế, kiện tụng đến cùng sao?”

Lục Mặc Trầm nhìn chăm chú tia sáng đang chiếu rọi xuống, hàng lông mi dày mảnh mai như một mảng mơ hồ nhìn về phía trước, “ Cậu có biết bây giờ phải đi đến đâu để tìm người không?”

“ Đã hiểu rồi ạ! Các bộ phận kiến nghị hoặc bộ phận của chính phủ, em sẽ sắp xếp người ở lại bộ phận đó để khiếu nại lớn lên thành phố S.”

“ Ừ.” Lục Mặc Trầm nhắm mắt lại, “ Đi làm đi.”

Tắt điện thoại, anh trầm lặng xuống.

Anh biết, vẫn rất khó khăn.

Xem xét kỹ lại thì có rất nhiều phương tiện và có kẽ hở để lôi anh vào chuyện này, tất cả mọi thứ đã được sắp xếp và có tính toán từ trước rồi.

Nhưng Lục Mặc Trầm vẫn có một chỗ nghĩ không ra, ngay cả khi người thân của công nhân kháng cáo, đó cũng là vấn đề của công nhân, anh và người nhà bọn họ còn chưa từng tiếp xúc qua, bọn họ làm sao mà lại có thể để tội giết người đổ lên đầu anh?

Anh là một giám đốc của một công ty lớn, không hề có bất cứ một động cơ giết người nào.

Nhưng càng không biết vì sao mới lại càng cảm thấy khó khăn hơn, bởi vì anh vẫn chưa có một sự chuẩn bị phòng ngự gì cho chuyện này.

Chỉ có thể……ghi nhớ lại chuyện này, đẩy nhanh tiến độ.

Hai đối một, vậy thì,trước hết cứ công kích một bên, bên còn lại sẽ tự nhiên mà tan rã!

Đến buổi chiều, Lục Mặc Trầm đi gặp một vài người trong đội kỹ sư bị A Quan cách ly, đây là những người có xung đột trực tiếp với đám công nhân.

Người đàn ông đứng giữa phòng, bầu không khí trong phòng khiến cho người khác mềm nhũn cả chân ra, huống gì là thuộc hạ của anh.

“ Đem mọi chuyện nói rõ hết ra.” Lục Mặc Trầm vẩy gạt tàn thuốc, đứng im tại đó không hề quay người lại.

Mấy người trong đội kỹ sư này đều không phải quá lớn tuổi, dần dần luống cuống hết tay chân lên, “ Chính những người công nhân nhập cư đó làm chuyện đó trước, Lục, giám đốc Lục!”

“Ai đã đẩy bọn họ vào hố xi măng?”

“ Tôi, chúng tôi đều có tham gia, nhưng, đó là vì nghe được mệnh lệnh của ngài, nói nếu như bọn họ còn khoa trương có thể dùng biện pháp mạnh, chết vài người cũng không sao hết!”

“ Tôi nói sao!” Lục Mặc Trầm đột nhiên quay người lại, trên mặt anh không có một tia lạnh lẽo nào cả, nhưng sự lạnh lẽo lại bao trùm khắp cả căn phòng này rồi, cả căn phòng như một hầm băng vậy.

Ngay lúc đó có một đứa trẻ bị dọa đến khụy cả xuống đất, có cả tiếng khóc vang lên, “ Giám đốc Lục đừng giận giữ, đó thật sự là mệnh lệnh của ngài mà! Đội kỹ sư từng người từng người truyền tiếng, nói là ngài đã nói như vậy, lời nói đó là sự thật! Mấy người công nhân nhập cư đó còn không biết chữ nhưng lại khoa trương, muốn có được nhiều tiền hơn, chúng tôi thật sự không kiểm soát được, quản lý bào danh tiếng và quyền lực của ngài ở sau là tối cao, dùng biện pháp mạnh một chút với bọn họ thì cũng chả sao? Lúc mà xung đột đã bùng lên rồi, bọn họ cũng không nhường nhịn mà xông đến, chúng tôi mới điên tiết lên…..”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv