Hạ Thủy Thủy ghé vào tai cô dụ dỗ: “Cậu mặc cái áo này ở bên ngoài!”
“Mặc đồ lót khêu gợi vào trong rồi đi tặng bánh cho anh ấy. Lúc Lục Mặc Trầm ăn bánh cậu mịt mờ để lộ ra phong cảnh phía dưới lớp áo ngoài, cho mắt của anh ấy “hưởng phúc” một chút mà. Thời gian hơi vội, nếu đến kịp thì tớ sẽ nói cho cậu biết phải làm thế nào, cậu làm thế này...”
Vân Khanh chưa kịp nghe xong đã đỏ mặt xấu hổ che miệng của cô lại, "Cậu thôi đi! Hạ Thủy Thủy! Cậu đúng là đồi trụy đến tận trong tâm hồn mà! Tớ sẽ không làm loại chuyện như vậy với anh ấy...”
Cô xấu hổ đến nỗi không biết phải làm sao.
"Tớ đâu có bắt cậu nhất định phải làm chuyện gì quá đáng. Đây không phải là một gợi ý sao? Cái này giúp tiết kiệm thời gian còn gì! Hơn nữa, anh ấy vất vả như vậy, cậu “đãi” anh ấy một bữa đi, haha!” Hạ Thủy Thủy cười to.
Vân Khanh giơ chân đá cô bạn mình sang một bên!
...
7 giờ 30 phút tối, Vân Khanh đứng trong tòa nhà rực rỡ ánh đèn của Tập đoàn Thịnh Thế.
Kể cả nhân viên quầy lễ tân cũng vẫn còn đang đứng trực ở trong sảnh, tất cả nhân viên trong công ty đều chưa tan làm. Lúc đứng ở sảnh cô liền cảm giác được không khí trong công ty rất căng thẳng.
Vân Khanh thấy mình thật sự không nên xuất hiện ở đây, sao cô lại bị Hạ Thủy Thủy quấy nhiễu suy nghĩ, đầu óc mơ hồ mà bị đẩy đến đây cơ chứ...
Cô cúi đầu bước nhanh vào thang máy lên thẳng tầng năm mươi.
Khi ra khỏi thang máy, cô thấy nhân viên phía ngoài đang dồn dập đi lại, có vẻ như họ rất bận rộn. Vân Khanh lập tức nắm chặt lấy vạt áo, hai bàn tay căng thẳng vặn lại với nhau.
Có trời mới biết, bên dưới lớp áo ngoài cô đang... mặc ra sao.
Bốn chữ “Có tật giật mình” giống như lưỡi đao chui vào từng dây thần kinh cô.
Tai cô đỏ lên, cô đi rất chậm.
A Quan nhìn thấy cô thì ngay lập tức bước ra khỏi văn phòng của mình, đến gõ cửa văn phòng chủ tịch.
Lúc này, bên trong phòng truyền ra một giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Vào đi!”
A Quan quay đầu lại nhìn cô, mỉm cười một cách bí ẩn với Vân Khanh.
Vân Khanh khẽ cắn môi tiến lên hai bước đứng ở khung cửa. Trước cửa sổ sát đất, Lục Mặc Trầm đang ngồi sau bàn làm việc. Anh cũng không ngẩng đầu lên xem ai đang đứng trước cửa, chỉ nhăn đôi lông mày lạnh lùng nghiêm nghị lại.
Có lẽ thấy người đối diện chỉ đứng thật lâu mà không nói gì cả, nên anh mới nhướng mắt nhìn lên.
Vân Khanh cảm giác trái tim mình giống như bị châm một chút, đập loạn cả lên.
Lục Mặc Trầm thấy cô mặt mày hồng hào đứng ở cửa, cũng không bước vào. Anh hơi nheo mắt lại, ánh mắt lập tức dịu xuống một chút. Anh ngả người về phía sau, đẩy ghế xoay ra một chút nói: “Sao em không tiến vào?”
Lúc này, Vân Khanh mới cúi đầu cầm theo hộp bánh nhỏ bước vào.
Sau khi cô tiến vào trong, cửa văn phòng liền được A Quan đóng lại. Đồng thời, A Quan cũng gửi một tin nhắn vào nhóm chat của công ty: “Toàn bộ nhân viên ở tầng 50 chú ý! Lập tức rời khỏi vị trí của mình xuống lầu ăn tối ngay, và không được phép quay trở lại cho đến khi nhận thông báo!”
Các nhân viên xì xào bàn tán sôi nổi, còn các thư ký nữ thì lại biết rõ chuyện gì đang xảy ra, họ đưa mắt ra hiệu ngầm hiểu với nhau. Bởi vì họ đều nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo khoác dài đi vào văn phòng chủ tịch.
Người phụ nữ này còn mang theo bánh kem. Bọn họ biết hôm nay là sinh nhật của chủ tịch. Tuy nhiên, bọn họ chỉ dám lén mang theo quà, không ai dám tặng cả.
Trong văn phòng.
Lục Mặc Trầm đứng lên vươn vai một cái, trước mặt cô anh luôn thả lỏng.
Vân Khanh nhìn thấy mái tóc của anh vẫn gọn gàng, nhưng râu trên cằm đã mọc lên một chút, đôi mắt anh đỏ ngầu. Dù vẫn rất đẹp trai nhưng điều này cũng không thể che giấu được sự mệt mỏi trên gương mặt của anh.
Cô đau lòng hỏi: “Anh có ăn cơm tử tế không vậy? Hôm này là ngày thứ năm chúng ta không liên lạc với nhau đấy. Theo em thấy mấy ngày nay anh không ngủ chút nào phải không.”
"Ừm..." Anh ôm eo cô từ phía sau, dùng giọng nói gợi cảm mà trầm thấp đáp lại cô. Anh xoa nắn làn da mềm mại của cô bằng bàn tay to hơi thô ráp mang theo hơi ấm của mình.
Vân Khanh sợ anh sờ phải sợi ren, nên đỏ mặt cắn môi vặn mình tránh ra khỏi vòng tay của anh.
Bánh ngọt được đặt trên bàn làm việc. Dường như anh không nhận ra điều gì cả, cũng không nhìn kỹ quần áo của cô đang mặc. Anh đi vào phòng vệ sinh rửa tay, rồi ra ngoài ngồi trở lại ghế giám đốc.
Vân Khanh vẫn thắp cho anh ngọn nến có hình con số 31, nhẹ nhàng giơ tay lên: “Đưa bật lửa cho em.”
Lục Mặc Trầm nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt trời sinh tuấn tú cương nghị, như một tác phẩm nghệ thuật được khắc tỉ mỉ ấy bỗng trở nên dịu dàng. Mọi thứ trên khuôn mặt anh đều khiến cho người khác bị hấp dẫn. Anh không cười, chỉ hơi nheo mắt lại lấy bật lửa từ trong túi quần ra. Ngón tay thon dài của anh đặt lên lòng bàn tay thanh tú của cô. Làn da trong lòng bàn tay của cô ấy rất đẹp, vừa màu hồng vừa mềm mại mịn màng.