Vân Khanh đành phải xin nghỉ buổi chiều, sớm đã trở về nhà.
Cùng tụi nhỏ tự mình làm bánh kem, chơi cả buổi chiều, lại phối hợp chuẩn bị bữa tối thịnh soạn.
Thời gian tích tắc tích tắc trôi qua, chỉ tới bảy giờ, điện thoại không kêu, ngoài cửa cũng không có tiếng xe.
Vân Khanh nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng xìu xuống, nhẹ nhàng an ủi, “Cha bận mà, những năm trước đây không phải đều là trải qua như vậy sao, cha nói với dì rồi, bảo các con ăn trước, các con ăn no cho cha thấy, cha sẽ càng vui hơn là tự mình ăn, cho nên các cục cưng ăn trước đi!”
“Cha thật sự đưa ra ý chỉ này sao?” Mười Ba bĩu môi, không chắc chắn hỏi.
Vân Khanh đốt nến, cắt bánh kem, liều mạng gật đầu, “Thật mà, lời dì nói cũng không tin hả?”
“Vậy con muốn xem Wechat.” Mười Bốn bĩu môi nói.
Hạ Thủy Thủy nháy mắt với Vân Khanh, ý là lừa tốt lắm.
Vân Khanh liền gửi tin nhắn sao chép của Hạ Thủy Thủy, đưa cho tụi nhỏ đọc, bắt chước giọng điệu lời ít mà ý nhiều của Lục Mặc Trầm: Ăn cơm thật ngon, trải qua sinh nhật cha thật vui vẻ, nghe lời dì.
Hai bánh bao gật đầu buồn buồn, “Con tin rồi, đây là giọng điệu của lão già Lục, chỉ biết ra lệnh.”
“Vậy em gái, chúng ta ăn cơm đi, cùng nhau ăn luôn phần của cha!”
“Đúng vậy!” Vân Khanh thở phào nhẹ nhõm, Mười Ba mập mạp này cũng có thể nhịn đói một buổi chiều, có thể thấy là rất muốn cùng cha trải qua sinh nhật.
Chăm sóc hai đứa nhóc ăn cơm tối xong, bảo A Thẩm dẫn lên lầu chơi.
Vân Khanh nhìn một bàn đồ ăn, thở dài đứng dậy thu dọn.
Hạ Thủy Thủy đè tay cầm bánh kem của cô lại, “Chẳng lẽ định vứt đi?”
“Vậy tớ đặt vào tủ lạnh.”
Hạ Thủy Thủy chọc ót cô, cắt một miếng bánh kem rồi dùng hộp gói kỹ lại, sau đó đẩy cô lên lầu, “Cậu ấy, thật sự là đầu gỗ! Anh ấy không về nhà được, cậu không thể tới công ty anh ấy một chuyến hả? Đưa bánh kem lãng phí bao nhiêu chuyện?”
“Nhưng bây giờ công ty đã bày thế trận chờ quân địch rồi, tớ đi đến đó làm gì hả." Vân Khanh không có tâm trạng gì, cũng không muốn phiền anh.
Hạ Thủy Thủy đưa cô vào phòng, đóng cửa lại, trực tiếp đoạt lấy điện thoại của cô, "Trợ lý kia của anh ấy tên A Quan đúng chứ? Để lão nương gọi điện thoại!"
"Này....." Vân Khanh hét lên đoạt lại.
Trong nháy mắt bên kia đã bắt máy, giọng A Quan truyền tới một tiếng, cô Vân?
Hạ Thủy Thủy lớn giọng hét qua, "A Quan đúng chứ? Cô Vân của anh đợi ở công ty đưa bánh kem cho chủ tịch Lục các người! Trải qua sinh nhật nào có thể không ăn bánh kem chứ? Anh bảo chủ tịch Lục của anh dành ra nửa tiếng, bỏ mấy triệu mà thôi, Vân Khanh còn không đáng giá mấy triệu đó sao? Ăn bánh kem xong anh ấy bận việc của anh ấy, Vân Khanh liền rời đi, không vướng bận!"
A Quan sửng sốt, bị Hạ Thủy Thủy dáng vẻ chị đại hù dọa, lại gật đầu đồng ý, "Được rồi, tôi sẽ nghĩ cách!"
Hạ Thủy Thủy cúp điện thoại, quay đầu lại với ánh mắt xấu xa, kéo Vân Khanh lại, "Nói đi, bộ đồ tình thú kia cậu để ở đâu?"
Vân Khanh khựng lại, đỏ mặt, thở phì phò, "Cậu nghĩ ra biện pháp tồi gì hả..."
"Cậu không muốn làm chậm trễ thời gian thì mau thay đi!" Hạ Thủy Thủy quay đầu bắt đầu lục lọi.
Vân Khanh sợ cô ấy nhấc cả căn phòng, đành phải mở ngăn trong cùng của tủ, lấy ra từ bên dưới, cô lặng lẽ giặt sạch, toát lên mùi hoa oải hương.
Hạ Thủy Thủy nheo mắt ngửi thử, nở nụ cười, "Lục Đại Đại có thể càng thích mùi sữa của cậu hơn."
"Tớ phải bỏ thạch tín vào miệng cậu mới tốt!" Vân Khanh đỏ mặt.
Cơ thể lại bị cô ấy đè lại, chỉ vài lần Hạ Thủy Thủy đã lột sạch đồ cô, cưỡng ép mặc bộ đồ ren tơ tằm trắng cho cô, Vân Khanh che mặt nhìn thấy cô ấy lật qua lật lại trong tủ quần áo, tìm ra một chiếc áo khoác mùa hè kiểu dài, bằng vải chiffon, đến mắt cá chân, thắt quanh eo, mặc vào giống như một bộ váy liền áo có thể che lại toàn bộ.
"Bao ở bên ngoài!"