Bác sĩ nhíu mày, “sao cô… …”
Sau đó, cô ta không nói gì, ánh mắt trở nên sắc bén
Vân Khanh nhìn khuôn mặt bốn mươi tuổi trước mặt, nhẹ nhàng cười, “bác sĩ, động tác của cô rất nhanh nhẹn. Tôi cũng biết một người vô cùng nhanh nhẹn…”
“Lục Mặc Trầm. Không biết là cô có quen biết hay không?”
Thiên Dạ sững người.
Con ngươi ẩn hiện dưới những nếp nhăn, giống như con ngươi của con mèo, phản lại một chút ánh sáng.
Cô ta không dừng lại, vẻ mặt thất thần, “Người cô Vân đang nói là ai vậy?”
Nụ cười của Vân Khanh dừng lại, nhìn cô ta chằm chằm, trong mắt mang theo nụ cười như không, “anh ấy nói cô là người của quân đội. Tôi đoán cô rất mạnh mẽ. Tôi lên mạng tìm kiếm thông tin, trang bị tiêu chuẩn của binh lính trong quân đội, thính giác rất tốt, ngụy trang, mạng đen, tự do cải trang thành nhiều thân phận khác nhau. Cô thực sự vô cùng phù hợp thân phận bác sĩ.”
Thiên Dạ im lặng nửa giây, ánh mắt lóe lên, đi tới nhìn hòn đá trên mặt đất, liếm môi cười ủ rũ, “cô rất thông minh, ngoài mức dự đoán của tôi. Vậy cô rõ ràng là đến đây để đi tìm cái chết?”
Vân Khanh cũng liếm môi hồng, đáy mắt tĩnh lặng, có thể thấy khuôn mặt hiện lên chút sợ hãi.
“Tôi muốn sống lâu, chết làm sao được. Hôm nay là nhận lời mời đến đây vạch trần cô. Tiện thể cảm ơn cô đêm hôm khuya khoắt soi mói hạnh phúc của người khác, gửi đi vài tin nhắn biến thái vô vị.”
Nếu những lời này có thể chọc tức Thiên Dạ thì đó không phải là Thiên Dạ nữa rồi.
Cô ta ngồi thẳng người, chắp tay, khoanh chân thon thả, cười uể oải, “cũng chuẩn bị nhiều đấy chứ. Hương của tôi cháy hơn mười phút, thôi miên năm phút, trong mũi cô nhét cái gì thế hả, phía đối diện ném hòn đá sang, ây yo, cô còn có người đi cùng nữa?”
Vân Khanh từ từ ngồi dậy, lấy trong mũi ra một thiết bị lọc thu nhỏ, “trước mặt cô chỉ là kế vặt vãnh thôi.”
“Sao cô phát hiện được?” Thiên Dạ nheo mắt, biểu cảm lộ chút quỷ quái.
Bình thường cô ta làm nhiệm vụ cũng không bị người khác lật tẩy nhanh đến thế!
Cô ta coi Vân Khanh là một con ngốc, kiểu ngốc nghếch mà cô ta không cả thèm đặt dưới chân
Dĩ nhiên là bị đả kích. Loại hàng này mà dám đến trước mặt, coi thường cô ta.
Vân Khanh nhìn chằm chằm vào mặt cô ta. Vì đang cau có nên trên trán có rất nhiều nếp nhăn. Những nếp nhăn đó hơi nổi lên giống như khóe mắt khi cười ngày hôm đó.
Vốn dĩ cuộc sống của cô không hề tiếp xúc với những thứ này. Vỗn dĩ không thể phát hiện ra được.
Nhưng ai bảo cô đi tìm hiểu thuật cải trang chứ.
“Không hề khó. Tôi dựa vào manh mối.” Vân Khanh nằm xuống ghế tựa.
“Hôm đó cô gọi đường dây nội bộ kêu người bê trà tới, nói hai câu khẩu ngữ với cách phát âm thuần Mỹ”
“Những lời đe dọa mà cô nhắn cho tôi có hai câu sử dụng dấu câu. Câu tiếng Trung nhưng lại dụng dấu câu tiếng Anh.
“Trong tài liệu ghi trình độ học vấn rất cao nhưng lại làm việc ở một phòng khám nhỏ như này, dĩ nhiên có thể không thiếu tiền, cũng có thể là…tạm thời làm việc ở đây thôi. Hôm nay tôi rảnh, vừa hỏi những bác sĩ khác trong phòng khám. Họ thể hiện không thân thiết với cô cho lắm.”
“Hôm nay cô gọi điện thoại đến văn phòng của tôi…”
“Hôm đó cô để lại phương thức liên lạc trong bệnh án.: Thiên Dạ cười.
Vân Khanh gật đầu, “đúng là tôi có để lại số điện thoại, nhưng cô vẫn hơi gấp gáp. Văn phòng làm việc của tôi có hai máy bàn, cô đã gọi đến số mà tôi không viết trong bệnh án.”
“Có thể cô cho rằng tôi quá ngu ngốc, đến cả số điện thoại cũng không xem.” Vân Khanh trầm tĩnh mỉm cười.
Thiên Dạ siết chặt tay trước mặt, “tiếng Anh Mỹ thì sao? Tôi đến từ nước Mỹ sao?”
“Manh mối này là Mặc Trầm cung cấp cho tôi.” Vân Khanh cố ý chỉ gọi mỗi tên của người đó.
“Nói tóm lại, vì sao tôi lại nghi ngờ thì nguyên nhân chủ yếu vẫn là cô quá vội vàng. Ngoài việc phòng khám tư gọi điện quảng cáo ra thì chẳng có bác sĩ của bệnh viện nào chủ động gọi điện yêu cầu bệnh nhân đến khám bệnh cả. Cô có lẽ phát hiện hai hôm nay anh ấy không ở đây?”