Đó là một tòa nhà độc lập, có năm tầng. Cách đó 300 mét là bệnh viện trung tâm thành phố.
Vân Khanh xuống xe taxi, đứng dưới tòa nhà nhìn lên rất lâu.
Cửa mở, không có bất cứ tấm biển nào.
Đứng bên ngoài cũng cảm nhận được sự yên tĩnh bên trong.
Hành lang ở bên trong cánh cửa đó trài dài rất sâu, càng vào sâu, ánh sáng càng tối.
Vân Khanh đứng lẳng lặng suy nghĩ hồi lâu, sau đó nhìn xuống quần yếm, cô không đeo túi.
Những ngón tay mảnh khảnh nắm chặt lại, cô ngẩng đầu bước vào trong.
Địa chỉ ở tầng 3.
Loading...
Cô đi thẳng vào từ thang máy.
Tầng 3 có rất nhiều phòng, lại là phòng ở trong cùng.
Cánh cửa đó mở ra, bên trong một màu trắng xóa, có ánh nắng mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu rọi vào.
Vân Khanh bước vào cửa nửa bước, nâng tay đeo đồng hồ lên, chắn nắng, cười nói, “hôm nay thật là nóng.”
Trong phòng vang lên tiếng bước chân của giầy cao gót, kèm theo một giọng nữ khàn khàn, “cô Vân, cô đến rồi sao?”
“Ừm, tôi xin lỗi đã đến muộn một chút.” Vân Khanh bước vào trong.
Bàn làm việc hướng ra phía cửa sổ. Bên cạnh bàn làm việc có bóng người phụ nữ cao lớn đang đứng dựa vào bàn.
Vẫn y hệt như ngày đó, gương mặt bốn mươi tuổi, mặc áo khoác trắng, búi tóc đen, khóe mắt mỉm cười, nhướng lên nhẹ nhàng nói, “rót cho cô một cốc nước rồi. Hãy uống trước đi đã. Trời nóng như vậy.”
“Ồ, thật đáng tiếc, tôi vừa uống một chai nước lúc ở trên xe. Bụng tôi bây giờ vẫn hơi chướng lên.” Vân Khanh vừa nói vừa giơ chai nước đã uống cạn trên tay.
Bác sĩ ngửa cổ nhìn Vân Khanh, sắc mặt tái nhợt như ngày thường.
Cô ta nhẹ nhàng nhìn cô cười nhạt, “cô uống rồi cũng được, nước giúp cơ thể thư giãn thoải mái. Nếu không muốn đi vệ sinh thì cô có thể nằm trên ghế tựa?”
“Không cần hỏi mấy câu chuyên ngành y sao?”
Vân Khanh bước đến chiếc ghế tựa lớn ở giữa phòng.
Tay người phụ nữ đè lên vai cô như không dùng sức, rất nhẹ nhàng, sau đó cô ngồi xuống.
“Nằm trên này hỏi cũng như nhau.”
Bác sĩ bước đi vài bước, dùng điều khiển từ xa đóng tất cả cửa chớp của cửa sổ lại, thắp một nén hương, “hương an thần, có tác dụng giúp dễ ngủ.”
Vân Khanh gật đầu, thấy cô ta cầm hương bước tới. Cây hương đặt trên ngăn tủ bên cạnh đầu của chiếc ghế.
Sau khi hương cháy khoảng mười phút, mi mắt của Vân Khanh dần dần nặng nề, tốc độ nhắm mở mắt cũng chậm lại.
Bác sĩ ngồi xuống bên cạnh, lấy ra chiếc đồng hồ hình dáng không có gì khác thường, chiếc vòng tay cũng tháo xuống.
Những câu nói y hệt lần trước, “nhìn vào nó, đếm theo kim phút, thư giãn đầu óc, hộp sọ, da đầu cảm thấy căng ra hoàn toàn, hít thở, đếm nào, một, hai, ba… …”
“Một, hai, ba… …” mí mắt Vân Khanh càng ngày càng trĩu nặng, rủ xuống, muốn mở ra một chút cũng mất rất nhiều thời gian.
Bác sĩ nhìn khuôn mặt của cô.
Sau khi đếm đến hàng trăm, giọng nói của Vân Khanh dần dần mất đi.
Chiếc đồng hồ đó được thu lại một cách nhẹ nhàng. Nụ cười trên khuôn mặt của bác sĩ cũng biến mất.
Cô ta ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn từ trên cao xuống, đang định nói gì thì đột nhiên bên ngoài cửa sổ có tiếng động rất nhỏ nhưng lại truyền đến một giọng nói nhẹ như gió.
Khi thứ đó sắp đi qua khe hở trong rèm cửa, bác sĩ đột nhiên nghiêng đầu, nét mặt không thay đổi.
Một hòn đá rơi trên mặt sàn, lăn bên cạnh chiếc ghế tựa.
Bác sĩ quay đầu lại, liếc nhìn ra cửa sổ với khóe mắt nheo lại. Đối diện là khu dân cư, còn có tiếng trẻ con nô đùa.
Sắc mặt cô ta lập tức trở lại bình thường, quay đầu lại bắt đầu nói, “được rồi, từ từ thôi, mở ra 6 năm trước, cô đang ở Mỹ… …”
“Bác sĩ?” người phụ nữ lẽ ra nên chìm vào giấc ngủ bỗng nhiên phát ra âm thanh.
Bác sĩ nhắm mắt lại nhìn xuống.
Đôi mắt của người phụ nữ cũng mở ra, đồng tử tối đen, trong veo và không bị ngạt hương, đồng tử bị thôi miên cũng mất hút.