“Ai nhìn chằm chằm cái đó của mình, em giúp anh một tay, anh liền cho em xem.”
Vân Khanh bị anh kéo xuống nằm ở trên ngực của anh, lời nói của anh hiển nhiên là trêu chọc, lòng bàn tay to vỗ nhẹ trên lưng cô: “Không dễ gì mới bỏ qua cho em một đêm, em nhận ân tình này mà ngủ đi!”
Có sự nhẹ nhàng trong giọng nói của anh ấy.
Như như anh.
Nhưng người chặn email của cô cũng là anh.
Vân Khanh bối rối, anh tốt, ahn xấu, anh đáng sợ.
Cô buồn chán, suy nghĩ một hồi lâu rồi thì thầm: “Lục Mặc Trầm, em không ngủ được, chúng ta trò chuyện được không?”
Anh không nên lạnh lùng.
Vân Khanh tự nhủ: “Em cứ suy nghĩ, vẫn rất tò mò, 6 năm trước thì dáng vẻ chính xác của anh là thế nào? Anh hình như chưa bao giờ nói về việc anh là một người lính hay về chuyện trong quá khứ. Ví dụ, anh có thói quen ngủ khỏa thân không? Với dáng người đẹp như vậy, anh có thói quen làm ma-nơ-canh không? Còn nữa …… Em cảm thấy 100 người bạn gái của anh có thể đã chân thành với anh, cũng có lẽ không thể là giả vờ chơi đùa, anh đã bao giờ nhìn thấy một cô gái như thế này?”
Cô bị anh véo cằm, ngón tay anh thô ráp và linh hoạt, dùng nhiệt độ mài cô.
Anh nheo mắt lại: “Anh trong mắt em sẽ có thói quen điên rồ đó sao? Em rốt cuộc muốn hỏi cái gì?”
Trong ngực Vân Khanh hồi hộp, cảm giác hai mắt anh lạnh như băng.
Cô bình tĩnh và cười nhẹ: “Em chỉ muốn biết thân hình xinh đẹp của anh có bị những người phụ nữ khác làm vấy bẩn hay không. Anh trả lời câu hỏi cuối cùng của em ở trên đi. 6 năm trước, bên cạnh anh có gặp cô gái không phải đùa giỡn, loại hơi đặc biệt ấy?”
Anh liếc mắt sang một bên, vẻ mặt u tối kín như bưng: “Hỏi cả đêm về người phụ nữ khác, em thấy thú vị hả?”
Vân Khanh không muốn chọc anh giận.
Nhưng thái độ của anh có vẻ hơi né tránh.
Khiến trái tim đang hỗn loạn của cô càng thêm bất ổn.
Cô đặt tay vào lòng bàn tay anh, siết chặt 10 đầu ngón tay anh: “Sao anh không nhắc đến chuyện trước đây?”
Quả táo Adam của anh chậm rãi di chuyển, giọng nói hơi lạnh lùng, cái nhìn sâu thẳm như băng nhìn cô: “Không có gì để nói hay đáng nói, em có thể hiểu được không?”
Trong con ngươi, tất cả những gì ẩn giấu là băng giá, nó như đông cứng lại, không thể chạm tới.
Vân Khanh thấy hoảng, e là quá khứ không tốt, anh mới kiêng kỵ như vậy.
Cô có vẻ hỏi nhiều, nhưng không có ý tốt.
Anh lại nhắm mắt, xoa xoa cô: “Đừng nghĩ lung tung, em chỉ cần nhìn anh, anh sẽ có trách nhiệm với em.”
Lần thứ hai trong đêm nay, anh nói một cách nghiêm túc.
Một lời hứa nghiêm túc, lời anh nói đáng ngàn vàng, cô nên tin vào anh.
Nhưng cô có thật sự suy nghĩ lung tung không?