Cô thoát khỏi giao diện thư và mở lại hộp thư đến. Quả nhiên, thư độc hại đã biến mất và bị phá hủy.
Cô hơi kinh hoàng, đơ người nhìn điện thoại một lúc, tiếng chuông báo thức đã đánh thức cô.
Nhìn thời gian thì đã 1 giờ rưỡi và cô vô tình điều chỉnh đồng hồ báo thức vào ngày hôm kia.
Cô đã xuống được gần nửa tiếng đồng hồ.
Vân Khanh ép mình thu hồi những suy nghĩ hỗn loạn, từ nhà vệ sinh đi ra, cất xong laptop, sắc mặt cô tái nhợt.
Cô vào bếp uống một cốc nước lớn rồi chậm rãi đi lên lầu.
Trước cửa phòng khách, ánh mắt cô phức tạp, nhất thời không muốn đi vào, nghĩ đến hai quả bom trong email đó, trong lòng cô lại dâng lên nhiều loại cảm xúc.
Đối chất với anh?
Không, không tìm hiểu rõ bức ảnh có phải là anh hay không thì mọi chuyện còn quá sớm để kết luận.
Loading...
Cô cũng không thể rơi vào bẫy của đối phương. Bên kia rõ ràng đang muốn kích động bất hòa, khiến cô tâm thần bất an.
Hơn nữa, khi gặp phải chuyện như vậy thì cô nên tin tưởng anh trước đã.
Dù trong lòng rất đau xót, nhưng cô vẫn cố kiềm chế và chỉ có thể tự an ủi mình, đó là chuyện của 6 năm trước.
6 năm trước, một người phụ nữ đã có bức ảnh của anh và nhìn thấy của anh …...
Không muốn nghĩ nữa, cô lắc đầu, vỗ vỗ mặt mình, nghĩ quẩn gì đó, cũng đâu phải là anh.
Chỉ cần ……
Vân Khanh nắm tay nắm cửa, hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa đi vào.
Căn phòng rộng rãi, kê giường ở giữa, có tiếng thở nhẹ và sâu, anh nằm đó thon thả xem ra là ngủ rồi.
Vân Khanh nhẹ nhàng bước đến bên giường.
Cô nâng cái mền lên và cúi đầu trước eo người đàn ông.
Động tác nhẹ nhàng nhất có thể, biết anh nhạy cảm, cô thậm chí còn không dám thở mạnh, điều chỉnh nguồn sáng của điện thoại rồi đặt sang một bên, chậm rãi mà kéo áo choàng tắm của anh ra.
Đưa tay xuống, cầm lên, lật qua …...
“Hự!” Vân Khanh hồn bay phách lạc khi bị cổ tay của cô bị chặn lại.
Vừa ngẩng đầu, ánh mắt của người đàn ông rất sâu thẳm, khóe mắt nhuộm tơ hồng bừng tỉnh, sau khi nhìn rõ cô thì anh chợt giật mình: “Sao vậy?”
Giọng nói cực kỳ trầm.
Anh lại nhìn chằm chằm vào tay cô đặt nơi đó, ánh mắt tối sầm lại hung tợn.
A.
Vân Khanh choáng váng, liền trực tiếp bị anh đè lên giường, lật người đè xuống.
Đáy mắt anh hiện lên quỷ dị, con ngươi tối vừa u ám vừa sắc bén: “Nửa đêm lén nhìn lão nhị của anh, cầm lấy, xuống lầu uống nước thì lại muốn nữa ư?”
Vân Khanh bị anh nhét vào trong ngực, tóc rối bù che mặt, cô hết sức kiềm chế biểu cảm trên mặt, tim đập nhanh, sợ bị anh phát hiện.
Sắc bén như anh thì chỉ trong nháy mắt.
Anh mỉm cười và đưa tay bật đèn.
Cô lập tức nắm lấy tay anh.
Lực có hơi chặt, Lục Mặc Trầm híp mắt cúi đầu.
“…… Đừng bật đèn, mặt em đỏ rồi.” Cô vội vàng giải thích.
“Biết là đỏ mặt thì lúc nãy em đang làm gì vậy?”
Anh đùa giỡn với đời nhưng hỏi một cách sắc bén.
Trong lòng Vân Khanh bối rối, cô chậm rãi nói: “Em, em nhìn thấy cái đó của anh đứng được, nên nhất thời tò mò.”
“À, tò mò hả? Để em gái của em tò mò đi, làm lại lần nữa hửm?” Giọng anh chậm lại, kéo áo choàng tắm của cô lên và dang rộng hai chân.
“Đừng …..” Vân Khanh khó chịu nhíu mày, nghĩ đến bức ảnh nhưng không thể biểu lộ cảm xúc, cô đành phải nói: “Em mệt rồi, Lục Mặc Trầm, chúng ta nằm xuống đi, em muốn gối đầu lên cánh tay anh.”
“Cỏ.” Anh không vui, giọng trầm và phẫn nộ.
Thân thể cường tráng lật người nằm xuống, Vân Khanh trầm ngâm mà ôm ngực nhìn anh, cố ý nói: “Lúc nãy em hình như phát hiện anh …... có một cái nốt ruồi đỏ? Em không nhìn rõ, rốt cuộc là có không?”
Lục Mặc Trầm nhìn cô chằm chằm. Anh im lặng một lúc rồi nhíu mày: “Em đang để ý cái gì vậy?”
Vân Khanh trong lòng cảm thấy chua xót, cô giải thích nói: “Không phải, em thấy người đàn ông khác đề không có.”
“Cô còn thấy của nhiều người đàn ông sao?” Anh cười giả trân.
Vân Khanh vén tóc trên má, vô tình trêu chọc anh và lại hỏi: “Anh có không vậy?”