"Cô...." Tô Gia Ngọc tức giận.
Vân Khanh nhìn dáng vẻ đó liền biết không hỏi ra được, Lục Mặc Trầm nói có phần của Bạch Vũ Linh và Quý Chỉ Nhã, còn có chuyện khác.
Thay vì đặt hy vọng vào hai người phụ nữ thâm độc này, không bằng tự mình đi điều tra.
Cô kéo Tô Gia Ngọc qua, liếc nhìn Quý Chỉ Nhã, nheo mắt lại, "Nếu để Cố Trạm Vũ biết chị lại tới xoi mói tôi, chị nói xem, anh ta là hướng về tôi hay là hướng về chị?"
"Mày...." Quý Chỉ Nhã oán hận không thôi, "Mày dám ác nhân tố cáo anh ấy thử xem?"
"Xem tâm trạng của tôi thôi." Vân Khanh ăn miếng trả miếng, thản nhiên nói, "Anh ấy sẽ tin tôi, không tin chị đâu."
"Mày!" Quý Chỉ Nhã giận dữ, đột nhiên lại cười u ám, "Vân Khanh, tao nói thật với mày vậy, ngày tháng tốt đẹp của mày lập tức sẽ kết thúc, tao và mẹ tao không đối phó được mày, nhưng có người đối phó được mày. Kẻ địch thật sự mạnh mẽ ở trước mặt, mày ngay cả phân chuột cũng không bằng!"
Vân Khanh hơi dừng bước, trầm tư, ý gì?
Quay đầu lại, cơ thể Quý Chỉ Nhã bên kia đột nhiên cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía thang máy ở góc nghiêng phía trước.
Vân Khanh cũng đảo mắt nhìn theo.
Cửa thang máy mở, Cố Trạm Vũ đi ra, thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.
Nhưng người đàn ông bên cạnh anh ta dường như càng chói mắt hơn, thân hình cũng cao lớn, có chút hơi gầy và lạnh lùng, đầu vuốt keo, hơi cúi đầu hút thuốc, không thấy rõ mặt lắm, nhưng vì nguyên nhân vết sẹo trên đỉnh chân mày bên trái, rất dễ nhìn thấy dưới ánh đèn, bộ dạng không dữ tợn, nhưng vết sẹo này rất dữ tợn.
Anh đi thoáng qua, đôi chân dài thẳng tắp, mặc một chiếc áo sơ mi in hoa văn, cổ áo cài rất tùy tiện.
Lúc Cố Trạm Vũ liếc mắt nhìn qua, Vân Khanh lập tức quay mặt qua.
Cố Trạm Vũ không phát hiện cô, cũng không phát hiện Quý Chỉ Nhã.
Lúc này, Quý Chỉ Nhã muốn đi qua, nhưng lại không dám.
Tiếng Cố Trạm Vũ và người đàn ông kia lúc nói chuyện chậm rãi, không nghe rõ lắm, mặt Cố Trạm Vũ căng thẳng từ đầu tới cuối, người đàn ông kia lại là muốn cười không cười, bộ dạng cực kỳ buông lỏng.
Vân Khanh lôi Tô Gia Ngọc qua thang máy, cúi đầu, nghe thấy người đàn ông kia nói chuyện, không nghe hiểu.
Cố Trạm Vũ trả lời, "Đây là trung tâm thương mại của Lục thị, có chỗ nào đáng để cậu chú sao?"
Người đàn ông kia thấp giọng cười lạnh, cười rất lạnh.
Tô Gia Ngọc đột nhiên dừng bước.
Vân Khanh nghiêng đầu, "Sao vậy?"
Tô Gia Ngọc cũng không biết thế nào, sờ lưng tới vai, kỳ lạ nói, "Đột nhiên dường như rất lạnh, cơ thể có chút run rẩy."
"Hả?" Vân Khanh không hiểu.
Tô Gia Ngọc dường như bản năng dẫn dắt, quay đầu lại nhìn thử, chỉ thấy bóng lưng hai người đàn ông ở phía sau biển quảng cáo, không có gì kỳ lạ.
Cô ấy lắc đầu, nhíu mày, "Chắc là máy lạnh đấy."
Sau khi hai người rời khỏi thì đi ăn cơm, Tô Gia Ngọc trở về bệnh viện.
Vân Khanh đi tới phòng khám một chuyến, buổi chiều không có bệnh nhân của cô, cô ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ, nhớ tới bộ dạng buổi sáng của Quý Chỉ Nhã, câu nói cuối cùng kia, không biết là cố tình đe doạ nói bừa hay là có ý tứ gì?
Cô nhìn thời gian, gọi điện thoại cho Lục Mặc Trầm.
Người đàn ông đang họp, bắt máy rất nhanh, có tiếng bước chân vang lên, đi tới nơi yên tĩnh.
Vân Khanh hơi có lỗi, trêu ghẹo, "Anh ưu tiên việc riêng như thế, có được không?"
"Từ lần trước em gọi anh không bắt máy, anh còn dám sao?"
Anh coi trọng cô. Miệng lưỡi trơn tru, còn mang theo khí lạnh công việc.