Vân Khanh nhìn thấy rồi, khí thế đối phương hừng hực, cô nhíu mày lại, lựa chọn xoay người.
"Vân Khanh, cô đứng lại." Quý Chỉ Nhã nâng giọng hét lên.
Vân Khanh tiếp tục đi.
Quý Chỉ Nhã đuổi tới, "Con tiện nhân này, mày làm chuyện trái với lương tâm sao? Không dám đối mặt với tao?"
"Tôi đây tính khí nóng nảy." Tô Gia Ngọc dừng bước, quay đầu lại, lạnh lùng quét nhìn, chế nhạo, "Tiện nhân mặc áo xanh quần trắng, mặt sưng phù như đầu heo này, cô gọi ai đấy?"
"Vệ sĩ, ngăn họ lại cho tôi!" Quý Chỉ Nhã sờ khuôn mặt khó coi, hừ lạnh.
Trong phút chốc, bốn người đàn ông mặc đồ đen cao lớn đã đứng trước mặt Vân Khanh.
Vân Khanh chớp mắt, không kiên nhẫn quay người lại, liếc nhìn, khuôn mặt kia của Quý Chỉ Nhã quả thực ngắn rồi, không biết có phải nguyên nhân độn cằm không.
Cô lại liếc nhìn bụng đối phương, lãnh đạm nói, "Mang thai rồi thì nên yên phận mang thai, mang khuôn mặt này ra ngoài gây sự, chị không chê gây ô nhiễm ánh mắt người khác?"
Quý Chỉ Nhã vừa tức giận vừa bối rối, vứt quần áo trẻ em đắt tiền trong tay, bước tới giơ tay lên muốn tát Vân Khanh, trong mắt toàn oán hận, "Cố Trạm Vũ đã ly hôn với mày, mày còn dám câu dẫn anh ấy! Hôm trước mày cố tình chen ngang một chân vào tiệc cưới của chúng tôi, đừng cho rằng tao không biết mày ở bên ngoài đợi anh ấy, nói nhỏ nhẹ với anh ấy, còn câu dẫn anh ấy đi! Mày có tiện không?"
"Cô mới tiện, Khanh Khanh có thể ăn cỏ sau lưng sao!"
Tô Gia Ngọc bắt lấy cánh tay Quý Chỉ Nhã, "Miệng phun ra toàn phân, người phụ nữ độc ác như cô vẫn là đừng mang thai, chà đạp đứa trẻ trong bụng."
"Kẻ ngu này, tôi nói chuyện với cô?" Quý Chỉ Nhã kiêu ngạo liếc nhìn Tô Gia Ngọc, muốn rút tay lại.
Tô Gia Ngọc không buông.
Quý Chỉ Nhã nhìn về phía Vân Khanh, "Tao biết tâm tư của mày, trong lòng không cam tâm muốn phá hoại tao và Trạm Vũ. Hừ, trứng mày không sinh được thì để tao sinh, Lục Nhu Hi cũng đối với tao tốt gấp mấy lần, trên dưới nhà họ Cố, tao dọc ngang trời đất, căn bản không phải bị chà đạp đến tinh thần sa sút như mày trước đây! Rất tức giận đúng không? Giữ chặt Lục Mặc Trầm còn muốn tới trước mặt Trạm Vũ lả lơi đưa tình? Sáng nay lại câu dẫn anh ấy gọi điện thoại cho mày, mày chết không muốn mặt!"
Vân Khánh nghe mà buồn cười, lỗ tai giống như có một vết chai.
Lôi kéo Tô Gia Ngọc, thản nhiên nói, "Chó cắn tớ, tớ luôn không thể cắn chó, đi thôi."
"Mày nói ai là chó? Mày mới là chó cái, đồ chó cái sáu năm trước tằng tịu với Lục Mặc Trầm!" Quý Chỉ Nhã mang thai dường như không còn chỉ số IQ như trước đây, đặc biệt dễ tức giận, nghiến răng nghiến lợi.
Ánh mắt Vân Khanh bỗng sắc bén, đi tới một bước, khí áp đóng băng, "Tích chút đức trên miệng, nếu không tôi vả miệng chị thay cho đứa bé trong bụng."
"Vệ sĩ, vả miệng nó cho tôi!" Quý Chỉ Nhã vô cùng tức giận.
Vân Khanh đưa tay nắm lấy cánh tay cô ta.
Quý Chỉ Nhã giãy ra, bên phía Tô Gia Ngọc vẫn còn giữ một cánh tay, cô ta động tới động lui, Vân Khanh và Tô Gia Ngọc đồng thời buông tay.
Quý Chỉ Nhã lùi lại, nghiêng ngả hai bước, bỗng dưng che bụng, "Tôi đau....mẹ Thanh, con đau! Con tiện nhân này quăng con!"
Tô Gia Ngọc bị chỉ ngạc nhiên nghi ngờ, nhìn về phía Vân Khanh.
Quý Chỉ Nhã quát, "Gọi điện thoại cho cha tôi và nhà họ Cố! Gọi cảnh sát qua đây! Muốn hại con tôi!"
Vân Khanh quan sát chốc lát, nháy mắt với Tô Gia Ngọc, đoán chừng là giả.
Tô Gia Ngọc lấy lại bình tĩnh.
Quý Chỉ Nhã kêu la, uy hiếp Vân Khanh, "Ai cũng đừng hòng đi! Vân Khanh, tao cảnh cáo mày, đừng quyến rũ Trạm Vũ nữa, nếu không tao sẽ vạch trần toàn bộ scandal của mày với Lục Mặc Trầm ra! Sáu năm trước các người đã tằng tịu rồi!"
Đôi mắt Vân Khanh tối sầm lại, lạnh lùng bước tới trước, túm lấy cổ áo Quý Chỉ Nhã, "Nói đến đây, tại sao sáu năm trước tôi lại bị chị thay thế đi học? Chị tính kế tôi cái gì? Không bằng hôm nay chị cho tôi một lời giải thích là được rồi!"
Lập tức có vệ sĩ bước tới, ngăn Vân Khanh.
Trong mắt Quý Chỉ Nhã hiện lên một tia kinh hãi, lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh, mái tóc xoăn màu nâu được cắt gọn ngẩng cao, cười khẩy, "Muốn biết hả? Tò mò điên rồi sao. Vậy bây giờ mày quỳ xuống cho tao, tới cầu xin tao đi, tâm trạng tao tốt, sẽ nói cho mày biết."