Gương mặt sau khi tắm của người đàn ông trắng bệch và lạnh lùng, khuôn hàm mịn màng và sắc nét, quả táo Adam phồng lên rõ ràng, một phần cơ ngực nhỏ và săn chắc lộ ra dưới lớp áo choàng tắm ......
Vân Khanh nuốt khan, chân vừa định dừng lại thì giọng vội vàng: “Tôi tới không đúng lúc rồi, vậy anh Lục, chút nữa tôi quay lại ……”
Cô chưa nói xong thì đã bị bàn tay to của anh xách vào!
Cửa phía sau đóng sầm lại.
“Tiện mà, trong phòng đâu có ai.”
Người đàn ông cởi trần trong chiếc áo choàng tắm, dáng người cao và lười biếng, anh cúi người rút một điếu thuốc từ ngăn tủ.
Vân Khanh thấy dáng vẻ của anh như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng oán thán, má ơi, phòng không có ai thì mới là không tiện đó được chưa?
Nếu Hàn Tuyết Lị ở đây thì tốt rồi.
Cô đứng dựa vào cửa: “Chuyện đó, anh Lục, tổng cộng là 600 tệ, anh chuyển khoản Wechat cho tôi được không?”
“Cô uống gì không?” Câu trả lời không hợp lý.
“Tôi sắp đi ngủ rồi nên không uống gì đâu.”
“Sữa bò của khách sạn này được lấy từ trang trại, hỗ trợ ngủ ngon, qua đây ngồi uống 1 ly đi.”
Vân Khanh nhìn anh đứng bật dậy khỏi ghế sofa, dáng vẻ vô cùng manly, đừng nói là áo choàng tắm, dù có khoác lên người tấm vải rách cũng không che được vẻ đẹp trai kia!
Loading...
Ngược lại cô thì không ngồi: “Tôi không thích uống sữa bò. Anh Lục, bạn tôi vẫn chưa về, tôi phải đi tìm cậu ấy đã.”
Anh phủi tàn thuốc rồi đi tới. Lúc anh đến gần, Vân Khanh vô thức lùi về sau một bước.
Cô nghe anh hỏi: “Sao cô lại có nhiều việc như vậy?”
“Cũng không có gì ….. Trước tiên tôi đi tìm bạn, sau đó thì đi ngủ.” Vân Khanh giả ngốc trả lời.
“Cô không thể ở cùng tôi một lúc được sao?” Anh nhướng mày, giọng kìm nén: “Lúc ở sau lưng còn bàn tán về tôi mà, 20cm, cánh tay thô, hửm?”
Vân Khanh vội ho khan một tiếng, trong lòng thầm mắng Hạ Thuỷ Thuỷ hàng trăm lần!
Cô vội bổ sung: “Không phải không ở lại được. Anh Lục, anh là người đã có bạn gái rồi. Cô Hàn có mặt càng tốt, không cần phải gây hiểu lầm không cần thiết.”
“Cô định dâng hiến cho tôi. Đây không phải là hiểu lầm.” Anh phà khói thuốc vào mặt cô.
Vân Khanh không ngờ anh lại nhắc đến chuyện này, mặt cô nóng ran, hơi thở rốt cuộc cũng bị đứt quãng.
Đôi mắt người đàn ông đằng sau làn khói đen và sâu thẳm, trong căn phòng kín này.
Cô hơi căng thẳng, lùi lại một bước rồi cao giọng nói: “Anh Lục! Anh từng nói tính rồi. Hôm đó trongg xe anh đã từ bỏ cơ hội, vậy thì cho qua chuyện này. Anh là một ông chủ lớn như vậy, thân phận tôn quý thì lời nói ra nhất định phải làm, không lẽ anh định nuốt lời? Anh đồng ý là giúp tôi rồi mà.”
“Miệng lưỡi sắc thật, dễ dãi thì cô lại không khách sáo.” Anh chau mày, dáng vẻ chê bai, lại thấp giọng cười.
Tâm trạng căng thẳng của Vân Khanh bỗng nhẹ nhõm, nghe ra anh đúng là nói giỡn, cố tình doạ cô một phen.
Cô tức giận nắm lấy tay nắm cửa: “Tôi không muốn chiếm dụng thời gian vốn thuộc về cô Hàn. Nay anh Lục không có ý thanh toán, số tiền này tôi không cần nữa.”
“Chuyện của nhà họ Trình, hôm khác tôi cảm ơn anh Lục vậy.” Tiện thể nhắc lại chuyện chính lần trước, tránh để người đàn ông này quên mất.
Lúc mở cửa ra, người này lại nói –
“Quên nói cô biết. Tối qua sau khi tắm ở căn hộ của cô, cô lại vào rửa mặt, khăn lau mặt đó hình như tôi đã ……. dùng trong lúc tắm. Sorry.”
Anh nói chậm rãi, Vân Khanh ngẩng đầu nhìn anh. Nội dung trong lời nói có thể dịch ra là vậy.
Cô rửa mặt, cái khăn cô luôn dùng. Cái khăn màu trắng đó …… bị anh lau rồi?
Chẳng trách cô cảm thấy ướt ướt, nhưng lúc đó đẩy cửa ra cô làm gì mà để ý đến chi tiết đó.
Vấn đề bây giờ chính là, anh ta dùng nó để lau chỗ nào …….
Vân Khanh bực bội, gương mặt nhỏ càng thêm trắng hồng, cô hung hăng nhìn anh. Người đàn ông này có bệnh hả? Chuyện xấu hổ như vầy tại sao lại nhắc? Không nhắc cô cũng không biết nữa!
Cô cũng đâu phải con mèo, quả trứng nhàn rỗi cứ phải chọc vào!
Còn tỉnh bơ nói sorry, biểu cảm rõ ràng là có ý xấu mà!
Hai má của cô đỏ bừng, vì cái khăn chết tiệt đó càng khiến mặt cô nóng ran, cô quay người bỏ đi.
Người đàn ông kép đôi tay nhỏ của cô: “Không phải muốn tính nợ sao, lấy điện thoại của cô ra, chúng ta cùng cảm ứng.
Cảm ứng cái đầu anh …… Đó gọi là quét mã!
Cô tức tối lấy điện thoại ra, đưa cho anh. Lục Mặc Trầm quét mắt nhìn xuống quần áo mới trên ghế sofa: “Size quần rất vừa vặn.”
“…….”
“Cái áo chất lượng kém.”
“…….” Anh rốt cuộc có quét không vậy? Đợi qua năm mới à!
Cuối cùng, anh cũng lấy điện thoại ra. Anh vừa quét vừa nhìn cô: “Đêm đó trong xe, nếu cô mặc áo của tôi có lẽ cũng có thể thành công.”
“…….” Bắn chết anh 10 ngàn lần! Biến thái!!
Tất cả những câu chửi thề lần lượt lăn lộn trong cổ họng, gặp phải người đàn ông xấu xa này, cô không thể nhịn nổi.
Vân Khanh xụ mặt, cổ tay mảnh khảnh cố gắng giãy dụa khỏi lòng bàn tay to lớn của anh. Sau vài cái lắc lư, cô suýt nữa ngã xuống.
Khi đôi môi mỏng xinh đẹp của người đàn ông khẽ mấp máy, cô bật người ra khỏi cơ thể anh với hơi thở bất ổn. Cô chạy ra ngoài và lao về phòng với khuôn mặt nóng bừng.
Còn tiền bạc gì nữa? Cơ bản là nói về chuyện hết sức nhàm chán, anh vẫn không quên trêu đùa cô.
Bê con xấu xa.
Nếu không phải vì Vân Dật, phải chiều theo ……. Vân Khanh không thể nuốt trôi cục tức này.
Cửa phòng đóng chặt, âm thanh vang khắp hành lang yên tĩnh.
Lúc này, hai cái bóng đang nấp một góc bên ngoài từ từ xuất hiện.
“Anh có thấy biểu cảm và dáng vẻ lúc cô ấy ra ngoài không? Mặt thì đỏ bừng, quần áo không chỉnh tề, cô còn không tin lời tôi nói sao?” Cô gái phẫn nộ lên tiếng.
Gương mặt của Tống Cẩn Mỹ vẫn không nén được sự bàng hoàng, từ từ trở nên đố kỵ và ý hận thù mãnh liệt.
Cô không thể nào ngờ, nữ bác sĩ có tiếng không có miếng Vân Khanh này lại đúng là cao thủ thật sự cướp đi Lục Mặc Trầm!
Nhìn dáng vẻ thanh cao nghiêm túc, có vẻ như cô đã tiếp xúc quá nhiều với Lục Mặc Trầm trong quá trình điều trị.
Thì ra, xém chút là bị vẻ ngoài của người phụ nữ này lừa gạt rồi!
“Cho nên tôi nói cô tìm tôi gây chuyện cũng không ích gì. Người cô phải báo thù không phải tôi. Lần này đi công tác, anh Trầm Mặc đưa tôi đi e cũng là làm màu Thì trước khi cô tới tìm tôi, anh ấy tìm lý do để kêu tôi ra ngoài, tôi tưởng là có chuyện gì quan trọng, thật không ngờ anh ấy lại gọi nữ bác sĩ kia vào.”
Giọng của Hàn Tuyết Lị nghe như đang khóc, cô ta cúi đầu nhìn đồng hồ: “Nửa tiếng đồng hồ. Cô ta chiếm anh Mặc Trầm lân như vậy. Nửa tiếng cũng đủ để làm một số chuyện không thể gặp ai rồi.”
“Đồ hèn.” Vẻ mặt của Tống Cẩn Mỹ vô cùng tức giận: “Uổng cho tôi đon thuần tin cô ta! Nói gì mà đã kết hôn. Thật không ngờ lại là một ả phóng túng! Tôi cũng ngờ ngợ ở khoa nam sao lại có nữ bác sĩ xinh đẹp như vậy, không thể không có thủ đoạn dơ bẩn. Thì ra vốn không phải chữa bệnh, là chữa tới nỗi đưa đàn ông lên giường!”
“Thật ra tôi còn thảm hơn cô. Lúc cô đi theo anh Mặc Trầm thì ít nhất cũng chỉ có mình cô. Còn tôi thì sao? Chỉ là con cờ mà thôi, phải nhịn khi thấy cô ta quyến rũ anh Mặc Trầm.”
“Tự cô thôi, còn trách ai chứ?” Tống Cẩn Mỹ coi thường và hừ lạnh.