“Chậc chậc! Khanh Khanh, cậu thành thật nói đi. Có phải cậu vẫn còn nhớ không?” Cái tên không sợ chết Hạ Thuỷ Thuỷ: “Chắc chắn là rất ư là to lớn mới khiến người nhìn không quên được.”
“Cút.” Vân Khanh lôi 2 cái size XXL, nhanh chóng để vào giỏ.
“Theo suy luận này, vậy cậu chủ Quý của tớ chắc cũng phải size XXXL. Dù gì anh ấy là anh hùng thành phố S được dân gian truyền miệng. Nói ra chắc cũng dài hơn ông chủ Lục của cậu 5cm! Haiz, tớ nghe Gia Ngọc nói cậu quen cậu chủ Quý của tớ phải không?”
“Không quen, cậu chủ Quý hình như là quen Lục Mặc Trầm.”
“Họ là bạn bè sao?” Hạ Thuỷ Thuỷ háo hức: “OMG! Người đàn ông có ngoại hình đẹp quả thật đều giống nhau. Bây giờ chúng ta đã có chính kiến của mình, sẽ dễ dàng hơn trong việc tìm cơ hội để họ cởi quần, rồi chúng ta cùng so sánh xem ai giỏi hơn nha.”
Vân Khanh cầm giỏ hàng rồi xoay người, chuyên nghiệp phân tích: “Đừng tưởng một sỹ quan có thân thể cường tráng thì là mạnh mẽ. Cậu chưa nghe qua người ráng kiện thì sinh lý yếu đầy ra kia à, tớ vẫn cược Lục Mặc Trầm mạnh –
Khà, lời nói nhanh chóng ngừng ngay cổ họng.
Đôi mắt của Vân Khanh hơi tròn, gò má trong phút chốc đỏ ửng như son, nhìn bằng mắt thường cũng đỏ hẳn lên.
“Sao lại không nói gì vậy?” Hạ Thuỷ Thuỷ cũng quay người theo, sau đó ….. Được thôi, chắc cô xấu hổ rồi.
Nhân vật chính của cuộc thảo luận, người mặc đồ phẳng phiu, ung dung điềm tĩnh đứng trước mặt!
Nhưng lúc Hạ Thuỷ Thuỷ đi ngang qua Lục Mặc Trầm, thấy người đàn ông mặc trang phục sỹ quan bên cạnh thì đôi mắt mèo nhanh chóng mở to như chuông đồng. Cô ấy đỏ mặt nấp sau lưng của Vân Khanh: “Chà, không phải tớ bị ảo giác chứ? Có phải ảo giác không vậy? Đây là ……”
“Là người nhà của cậu.” Vân Khanh thì thào nói nhỏ, đỏ mặt tránh ánh mắt của Lục Mặc Trầm, nhưng lại nhìn thấy một khuôn mặt tươi tắn dễ chịu phía sau …... Hàn Tuyết Lị.
Cô gái nắm lấy cánh tay của Lục Mặc Trầm, gương mặt đỏ hồng, chau mày nhìn Vân Khanh.
Tim của Vân Khanh đập loạn, không ngờ Hàn Tuyết Lị tới đây, cũng không biết họ đã nghe được bao nhiêu trong cuộc đối thoại lúc nãy.
Cô không dám nhìn vào đôi mắt sâu của người đàn ông, Hạ Thuỷ Thuỷ bên cạnh nhéo cô: “Nói nhảm gì vậy, thần tượng trước mặt tớ rồi, giữ thể diện cho tới chút đi, cậu giới thiệu tớ đi!”
Vân Khanh bị đẩy lên phía trước, bị ép bình tĩnh: “Anh Lục, anh và bạn gái đến mua đồ sao?”
“Bác sĩ Vân, thư ký Tống nhờ cô mua đồ cho anh Mặc Trầm phải không? Vậy thì phiền cô rồi, giao tôi được rồi.” Hàn Tuyết Lị cười rồi ngoan ngoãn đưa tay ra.
Vân Khanh nhanh chóng đưa củ khoai nóng cho cô ta: “Việc này nhẹ nhàng, không phải tôi mua thì cũng là thư ký Tống mua thôi.”
“Tôi rất muốn đích thân mua những thứ này cho anh Mặc Trầm.” Hàn Tuyết Lị xấu hổ nói.
Loading...
Sau khi giao xong đồ, Vân Khanh nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Quý Tư Thần: “Cậu chủ Quý, chúng ta gặp nhau lần thứ 2 rồi, đây là bạn tôi, Hạ ……”
“Cậu chủ Quý, gọi tôi là Thuỷ Thuỷ được rồi!” Hạ Thuỷ Thuỷ trách móc, vẻ mặt e thẹn.
Quý Tư Thần đứng nghênh ngang, nụ cười xấu xa đọng lại trong mắt, anh ta quan sát Hạ Thuỷ Thuỷ rồi nhíu mày: “Vậy thì, tôi có biệt danh gì mà trước giờ không biết, Thả Thả?”
Ngón tay của Hạ Thuỷ Thuỷ run cầm cập, quay đầu thè lưỡi nhìn chằm chằm Vân Khanh.
Quý Tư Thần cười ầm lên, đôi mắt càng toả ra tà khí, nhìn sang Lục Mặc Trầm: “Anh cũng từng bị gọi như vậy sao? Ha ha!”
Lục Mặc Trầm liếc anh ta một cái rồi nhìn sang Hàn Tuyết Lị: “Còn muốn mua gì không?”
“Bông tẩy trang và nước tẩy trang.”
Người đàn ông đưa cô ta quay đi rồi tự ý đi xa.
Vân Khanh nghe thấy Hàn Tuyết Lị nói với anh: “Đúng lúc em đang nghỉ phép, nên nhờ anh Tư Thần đưa em tới đây. Anh đừng có giận em nha.”
Người đàn ông trầm giọng: “Doanh trại của Quý Tư Thần ở đây, cô coi như đến tham quan đi.”
Cô gái vui vẻ, lộ ra vẻ ngượng ngùng nhìn anh: “Lúc tâm trạng anh vui, tính khí cũng tốt thật anh Mặc Trầm.”
Từ lúc rời khỏi siêu thị, thư ký Tống chờ bên cạnh xe: “Chủ tịch Lục, bữa tối ở tầng 1 khách sạn đã đặt xong rồi.”
Lục Mặc Trầm quay đầu, ánh mắt hình như lướt qua người phụ nữ: “Có muốn đi cùng không?”
Vân Khanh muốn từ chối, Hạ Thuỷ Thuỷ đã giơ hai tay: “Ông chủ Lục đã hào phóng, từ chối thì bất kính rồi!”
Vân Khanh xụ mặt nhìn cô ấy rồi nhỏ tiếng: “Đừng có lo cho Thả Thả của cậu nữa! Vân Dật tốt xấu gì cũng gọi cậu một tiếng chị Thuỷ, cậu lại trọng sắc khinh em trai tớ sao?”
“Haiz, cùng nhau ăn bữa cơm, không phải cậu cũng có thể hỏi chuyện Lục Mặc Trầm sao?” Hạ Thuỷ Thuỷ lời lẽ nghiêm túc: “Trước tiên cậu phải lấy lòng người mà cậu nhờ vả, không thấy tôi đang cố gắng bắt chuyện với cậu chủ Quý sao? Đó cũng là vì Vân Dật của chúng ta!”
“……” Cậu còn không biết xấu hổ đến vậy sao?
“Cơ bắp của cậu chủ Quý, lúc nãy tớ mới lén nhìn cả trăm lần …… Ta đa, cậu biết anh ấy nói gì không? Anh ấy nói trong mệnh của tên của tôi thiết nước. Sau đó nửa cười nửa không bổ sung một câu “cũng chính là thiếu ẩm ướt. Khanh, cậu nói tối nay tôi có nên đi gõ cửa phòng của anh ấy không?”
Vân Khanh gõ vào đầu cô ấy: “Đầu cậu úng nước hả? Quý Tư Thần nổi tiếng đào hoa, cậu là người đã có gia đình rồi có nhớ không đó? Hãy tém tém sự nhiệt tình thái quá của cậu đi!”
“…… Như vậy mà đã bị cậu phát hiện rồi à.” Hạ Thuỷ Thuỷ đỏ mặt.
Hai người bước vào cánh cửa xoay của nhà hàng khách sạn và đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Vân Khanh ngẩng đầu, Lục Mặc Trầm dừng bước, đứng ở chỗ cao, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô. Mà ánh mắt nhìn sang đối phương, ngay cả Vân Khanh cũng cảm thấy oán hận vô cùng.
“Anh hai!”
Vân Khanh ngẩng đầu, lại thấy Tống Cẩn Mỹ, cô ta ôm người đàn ông, mang đôi giày cao gót bước đi mạnh mẽ, đi về hướng Lục Mặc Trầm, ánh mắt hình như xoáy sâu vào Hàn Tuyết Lị.
“Sao trùng hợp vậy? Anh hai cũng đến thành phố B dự lễ sao?” Tống Cẩn Mỹ đi đến trước mặt, vẻ mặt mang theo nụ cười quyến rũ, nhưng không cách nào che giấu nỗi hận trong lòng và mê luyến trong mắt.
Hạ Thuỷ Thuỷ quay đầu: “Ây da, sao tớ lại ngửi thấy hơi thở bức bách thế này?”
Vân Khanh chau mày cười: “Lục Mặc Trầm, anh gặp phải người trước và người lúc này rồi.”
Cô có tâm trạng muốn xem kịch, vì lúc đầu Lục Mặc Trầm chia tay Tống Cẩn Mỹ vô cùng lạnh lùng, lại nhanh chóng quay sang hẹn hò với Hàn Tuyết Lị, càng thấy tính bạc tình của anh.
Nhưng một giây sau, Vân Khanh ngây người, không những cảnh bức bách chưa xảy ra mà còn –
Lục Mặc Trầm đưa tay ra, khẽ nói với người đàn ông mà Tống Cẩn Mỹ đang ôm lấy: “Chủ tịch Trình.”
Người đàn ông tên chủ tịch Trình này lập tức bắt tay cười: “Gặp chủ tịch Lục đúng là hân hạnh!”
“Anh hai không muốn thấy em phải không?” Tống Cẩn Mỹ lên giọng.
Chủ tịch Trình nhướng mày: “Sao vậy, chủ tịch Lục quen biết Cẩn Mỹ nhà tôi sao?”
“Từng quen biết.” Lục Mặc Trầm bình tĩnh chỉ về phía bên cạnh: “Thư ký của tôi là chị của Cẩn Mỹ, người quen cả.”
Tống Cẩn Mỹ rõ ràng tức giận, hừ lạnh một tiếng, kéo tay chủ tịch Trình: “Được rồi, đàn ông các anh muốn hàn huyên thì ngày mai nói, em đói rồi!”
Chủ tịch Trịnh mỉm cười chào Lục Mặc Trầm, rồi ôm lấy Tống Cẩn Mỹ vào phòng.
Vân Khanh quay đầu nhìn, chủ tịch trình này xem ra khoảng 40, thân hình vẫn còn ngon chán, nhưng hơi già so với Lục Mặc Trầm.
“Đó là con trai lớn nhất của nhà họ Trình, cậu hai nhà họ Trình.” Lục Mặc Trầm thấp giọng nói.
Vân Khanh nắm lấy tay, người Vân Dật làm bị thương chính là cậu ba nhà họ Trình!
Cô hỏi: “Bây giờ người lo chuyện của nhà họ Trình là cậu hai này hả?”
“Coi như là vậy.” Anh coi lời nói như vàng, vào phòng ngồi xuống, đốt điếu thuốc.
Vân Khanh vốn muốn ngồi xa anh một chút, hỏi thêm vài chuyện, nhưng nhìn thấy Hàn Tuyết Lị nên cô thôi không hỏi nữa.
Lúc ăn cơm thì Lục Mặc Trầm cũng bận rộn, phải xoay bàn cho Hàn Tuyết Lị, rồi bàn chuyện chính với Quý Tứ Thần.
Vân Khanh lẳng lặng ăn một mình, cô nhanh chóng ăn no rồi đứng dậy: “Xin lỗi, tôi xin phép trước.”
Lúc cô đi vào nhà vệ sinh của nhà ăn, lúc đi đến hành lang thì Vân Khanh từ từ dừng lại –
“Cẩn Mỹ, em nói bậy! Em muốn làm cha mẹ tức chết sao? Cậu hai nhà họ Trình đó ở nhà đã có vợ em có biết không?” Giọng tức giận của thư ký Tống.
“Chị, yêu đương tự do chị không hiểu sao?”
“Em có phải muốn? Biết chủ tịch Lục sẽ tới thành phố B công tác. Đây là dự án của nhà họ Trình, em còn ở bên cạnh của cậu hai nhà họ Trình?”
Tống Cẩn Mỹ không nói gì.
“Sao chị lại ngốc như vậy? Tính cách của chủ tịch Lục chắc chị cũng rõ. Kéo tay một người đàn ông đến trước mặt anh ta, anh ta không hề để ý. Nếu khiến anh ta chau mày, hai chị em đều phải cẩn thận!”
“Em chính là không chịu được khi thấy anh ta hẹn hò cùng Hàn Tuyết Lị! Rõ ràng là một học sinh nghèo. Giả bộ là người ngây thơ bao năm qua quả nhiên là muốn được đàn ông yêu. Chị, chị nói em nghe hai người họ đã đến mức nào rồi? Có làm gì chưa?”
“Chủ tịch Lục tặng em một biệt thự, em nhận thì chứng tỏ chia tay trong hoà bình. Mấy ngày nay đừng làm loạn nữa, có bỏ Hàn Tuyết Lị thì anh ấy cũng sẽ không quan tâm đến em đâu.”
“Nhưng em không cam tâm.”
Vân Khanh vô tình nghe lén, bây giờ có bước ra hay tránh mặt cũng không được.
Khoé miệng giương lên, Lục Mặc Trầm rốt cuộc có chỗ nào quyến rũ, khiến cho những người phụ nữ này khó mà buông tay?
Trừ đẹp trai nhiều tiền, thân hình tuyệt vời, sự chín chắn mê người …… Tính cách thì vô cùng phúc hắc, xấu xa một bụng, huống hồ không thể làm chuyện nam nữ.
Khụ …… hình như có thể với cô?
Vân Khanh sờ mặt, quay người đi ra ngoài nhà vệ sinh.
Kết quả đi vòng đường xa, lúc về đến phòng thì bữa cơm đã tan.
Cô lên lầu về phòng, tắm rửa rồi đem quần áo đi hong khô, cũng không thấy Hạ Thuỷ Thuỷ về phòng.
Cái tên này, không phải thật sự đã đến chỗ của Quý Tứ Thần chứ?
Vân Khanh muốn gọi điện cho cô ấy thì nghe tiếng gõ cửa bên ngoài.
“Mời vào –“
Thư ký Tống đẩy cửa phòng: “Cô Vân, chủ tịch Lục mời cô sang phòng anh ấy một chuyến, anh ấy thanh toán tiền quần áo cho cô.”
Vân Khanh lướt mắt nhìn điện thoại, 9 giờ 10 rồi nói vòng vo: “Không cần khách sáo đâu. Có chút tiền thì hôm khác ……”
“Chủ tịch Lục đúng lúc bàn xong công việc. Anh ấy nói là chờ cô đến.” Thư ký nói xong câu đó thì đi khỏi.
Vân Khanh muốn đập nát bình xăng …..
Trong lòng biết Hàn Tuyết Lị tới rồi, cô không thể tận hưởng không khí chút hay sao.
Tìm cô, muốn tìm cô lắm à!
Hết cách, cô đành thay đồ ngủ, mặc chiếc áo khoác dài, sấy khô tóc, Vân Khanh ra ngoài, đến gõ cửa phòng anh.
Lúc nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, người đàn ông đang buộc áo choàng tắm, liếc nhìn tấm gương soi toàn than. Anh hơi dừng lại, dùng ngón tay thon dài kéo thắt lưng của anh một lần nữa. Chiếc áo bên trong cũng được mở ra hai inch, để lộ cơ ngực hoàn hảo của anh.
Anh mới bình tĩnh đi ra mở cửa.
Vân Khanh cúi đầu, từ ngoài cửa truyền đến tia sáng, cô vừa địn nhấc chân thì đã nghênh đón một hơi thở vừa mới tắm gội xong.
“Anh Lục …..”
Sau đó cô ngẩng đầu, liếc thấy mái tóc anh còn nước đọng lại, đường nét gương mặt sau khi tắm trắng và lạnh lùng.