Người đàn ông lại không để ý, khoanh chân ngồi xuống, ra lệnh cho tài xế bất điều hòa.
Vân Khanh liếm môi hỏi: "Bây giờ chúng ta đang đi đâu thế?"
Cô cảm thấy nếu anh đã đồng ý cho mình lên xe thì cũng đã đồng ý rồi. Dựa theo thân phận của anh thì chắc chắn mạng lưới quan hệ cũng rộng hơn cô, tìm người sẽ dễ dàng hơn cô rất nhiều...
"Cô muốn đi đâu?" Người đàn ông khẽ cau mày nhìn cô.
Vân Khanh không hiểu: "Lục tiên sinh?"
Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt bị nước mưa làm trắng bệch của cô: "Hai bên đường có rất nhiều khách sạn, cô chọn một cái đi, thư kí của tôi đưa cô đi tắm trước."
"Ý của anh là?" Vân Khanh căng thẳng.
Lục Mặc Trầm nhìn cô lập tức biến thành một con nhìm nhỏ thì ánh mắt hiện lên vẻ khó chịu và trêu chọc, khóe môi hơi nhếch lên một chút rồi ghé lại gần cô, hơi thở phảng phất trên mặt cô: "Cô nói xem tôi có ý gì? Ý trên mặt chữ, không phải rất rõ ràng sao?"
"Thế nên, tôi muốn nhờ anh tìm người thì trước tiên phải ngủ với anh một lần?" Vân Khanh dựng thẳng sống lưng, nhìn anh chằm chằm.
Không đợi anh kịp lên tiếng, cô đột nhiên bạo phát: "Lục Mặc Trầm, anh thật đáng ghê tởm!"
Cô mất kiểm soát, mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đã khiến cô không thể kiềm chế được sự nóng nảy, nội tâm vô cùng bén nhọn. Vân Khanh nâng tay đập lên cửa xe: "Tài xế, dừng xe, mau dừng xe lại!"
Người đàn ông đột nhiên tối sầm mặt, bàn tay to lớn nâng cằm cô lên, giọng nói cũng lạnh lẽo: "Mắng tôi? Chỉ là một câu nói đùa mà không biết tiến lùi, đây là thái độ cầu xin người khác của cô à?"
"Một người phụ nữ tính khí nóng nảy thì sẽ gợi lên ham muốn chinh phục của đàn ông. Nhưng nếu tính cách quá thất thường thì sẽ nhanh mất hứng." Anh thì thầm những lời này vào tai cô, giọng nói đầy chỉ trích.
Hơi thở phả lên tai làm tai cô nóng bừng, Vân Khinh cố gắng chống lại ánh mắt lạnh lùng của anh.
Chẳng lẽ câu nói vừa rồi của anh chỉ đơn giản là bảo thư kí đưa cô đến khách sạn tắm một cái cho ấm người?
Nhưng những thành kiến đối với người đàn ông này quá sâu, lời anh nói không phân biệt được thật giả, mơ hồ đến mức gây hiểu lầm.
Vân Khanh cũng không muốn nhìn anh nữa, người nào cao cao tại thượng quen rồi, nhưng cô cũng không cần phải tỏ ra thấp kém. Tắm rửa, khách sạn, những từ này thực sự có thể gợi lên những suy nghĩ xấu hổ.
Cô nhớ đến tình trạng hôn nhân của mình, có phải là anh cũng nghe nói hay không?
Giống như Vương tổng, nhìn thấy cô và Cố Trạm Vũ không có tình yêu, cô là người yếu đuối trong hôn nhân, thế nên nghĩ cho dù cô có bị người đàn ông khác chạm vào thì cũng sẽ không dám nói ra?
Nếu như vậy thì có phải mục đích của anh cũng giống như Vương tổng không?
Xấu xa!
Vân Khanh nhìn chằm chằm đôi mắt lạnh lùng đó, vẻ mặt bình tĩnh: "Lục tiên sinh, tính cách của tôi chính là như vậy, tôi không muốn thua thiệt, nhưng tôi cảm thấy tôi đối xử với anh không có chỗ nào không ổn!"
Ý tứ là chính anh xứng đáng với thái độ tồi tệ của cô.
Lục Mặc Trầm hít sâu một hơi, không lên tiếng.
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô run lên, đôi mắt đen ngấn lệ: "Dựa vào đâu mà tôi lại phải tha thứ dễ dàng cho một người đàn ông lúc nào cũng có thể đùa giỡn tôi? Xin lỗi, càng bắt nạt tôi thì tôi càng tích cực. Tôi không biết bộ dạng chật vật của tôi hôm nay làm anh nghĩ tôi thê thảm và bất hạnh như thế nào nhưng tôi không phải người dễ bị lừa. Có thể những người khác bị anh tán tỉnh thì đều xao xuyến, nhưng người khác thối nát không có nghĩa là tôi cũng thối nát!"
Cô nhắm mắt lại, trên trán nổi đầy gân xanh.
Cố Trạm Vũ thối nát nhưng cô không thể thối nát! Vân Khanh không biết mình kiên trì vì cái gì, trái tim cô như một con nhím, vô cùng mẫn cảm và tự ti.
Lục Mặc Trầm lại tưởng câu nói cuối cùng của cô là nói mình, anh vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: "Tôi không có nhiều thời gian để ngày nào cũng động dục. Nghĩ nhiều như thế? Xuống xe!"
Loading...
Cảm giác lạnh lẽo lập tức làm cho tài xế sợ hãi, nhanh chóng dừng xe ở ven đường, trong xe yên lặng đến quỷ dị.
Vân Khanh mím chặt khóe môi, xoay người mở cửa xe.
Ngay sau đó, một chiếc ô cũng được ném xuống. Mưa vẫn chưa ngớt, chiếc Bentley rời đi.
Một người đàn ông biết tiết chế cảm xúc khi nổi nóng sẽ không thể hiện ra mặt, nhưng lại vô cùng đáng sợ.
Vân Khanh biết mình lại đắc tội với anh, nhưng hôm nay cô không có tâm trạng đi quản cảm xúc làm gì, dù sao thì cũng là anh bắt nạt cô!
Sau một lúc, mọi chuyện tự nhiên thông suốt, tâm trạng trở nên nhẹ nhõm hơn, không còn quá ngột ngạt như vừa rồi.
...
Vân Khanh cầm ô lên, suy nghĩ một chút, chỉ có thể trở về bệnh viện, nếu như vẫn không tìm được thì phải nhờ giám sát.
Cao Kiện tức giận đến đỉnh điểm, cậu ta rất khó khống chế cảm xúc của mình. Nếu không phải cậu ta chết thì là người khác chết, điều này làm cô rất lo lắng.
Nhưng Vân Khanh không ngờ nửa đêm cô lại nhận được một cuộc điện thoại, nghe máy xong thì cô sợ đến choáng váng.
Dì Mi gọi điện thoại đến, nói cha cô đột nhiên bệnh tim tái phát, bây giờ đang được cấp ở bệnh viện phía nam thành phố, chưa biết sống chết thế nào!
Điện thoại trong tay cô rơi xuống đất, đến khi bác sĩ bên cạnh nhặt lên hộ thì cô mới chậm rãi tìm lại được tiếng nói của mình: "Bệnh viện nào à? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy dì Mi?"
Thì ra Cao Kiện chạy về phía nam thành phố, đến nhà cho vợ làm ầm lên.
Cha cô tình cờ đang ở nhà cha của Vân Sa, cha Vân Sa thì nhát gan, cha cô là trưởng bối trong nhà nên ra mặt nói chuyện với Cao Kiện.
Nhưng không biết vì sao Cao Kiện lại giận chó đánh mèo, túm lấy cha cô lôi ra khỏi khu nhà, nói cho hàng xóm biết Vân Sa và Cố Trạm Vũ thông đồng với nhau, bắt Vân gia phải co một câu trả lời hợp lý. Cậu ta còn bắt cha cô và cha Vân Sa đến trung tâm thành phố để giải quyết chuyện này, nếu không phải cô chết thì là tôi vong!
Cha cô là một người thanh ngạo như vậy, bây giờ xung quanh là bao nhiêu hàng xóm, hơn nữa lại còn chuyện của Cố Trạm Vũ. Điều này đã kích thích ông, hơn nữa còn vô cùng đau lòng cho cô, không biết cô chịu đựng chuyện này như thế nào.
Dì Mi nói khoảng tám giờ ông đã không ổn, nhưng Cao Kiện quyết không buông người, không cho phép dì Mi gọi điện cầu cứu.
Đến chín giờ, cha cô nôn ra máu thì Cao Kiện mới hoảng sợ.
Vân Khanh không thể nào ngờ được Cao Kiện sau khi biến mất lại đến tìm cha cô gây phiền phức! Cha cô xấu hổ và tức giận quá mới như vậy!
Có lẽ anh ta cảm thấy Cố Trạm Vũ là người khó đối phó, Vân Sa luyến tiếc anh ta nên cậu ta không có hi vọng gì.
Đúng là trí tuệ cảm xúc của cậu bé này thấp đến mức làm người ta phát cáu!
...
Bốn giờ sáng.
Vân Khanh vội vã chạy đến bệnh viện phía nam thành phố, đến trước mặt Cao Kiện tát cho cậu ta mấy cái.
Mấy người lặng lẽ chờ đợi trong hành lang, ánh sáng trong phòng phẫu thuật mãi chưa tắt.
Buổi chiều ngày hôm sau, Vân Khanh được y tá đánh thức.
"Cha!..."
"Cô là người nhà bệnh nhân 0386 đúng không? Bệnh nhân đã trải qua cuộc phẫu thuật tim, đã qua hai mươi bốn giờ nguy hiểm, bây giờ được chuyển đến phòng bệnh số 3."
Vân Khanh thở phào một hơi, vuốt gương mặt mệt mỏi của mình.
Dì Mi đưa cho cô một chai nước: "Đừng tự dọa mình, dì nhìn cháu như thế cũng không nhẫn tâm đánh thức. Uống nước đi, đợt lát nữa đến khoa tim xem."
"Cháu đi xem cha trước."
"Con ngoan, ông ấy ngủ rồi." Dì Mi sờ sờ gương mặt cô: "Bây giờ có biết nhìn cháu như thế nào không? Dì thấy mà đau lòng."
Từ ánh mắt dì Mi, Vân Khanh có thể nhìn thấy được sự thương cảm, thương hại và đồng tình.
Vẻ mặt cô vẫn rất bình tĩnh, hoặc có lẽ là đã không biểu lộ được bất cứ cảm xúc nào nữa.
Dì Mi nhìn bóng dáng cao gầy đó, thở dài thườn thượt.
...
Có quá nhiều người xếp hàng ở cửa sổ đăng kí, Vân Khanh nhìn xuống điện thoại di động, thứ hai.
Cô nhíu mày, bước đến quầy y tá mượn nhiệt độ, quả nhiên hơi sốt.
Tối hôm qua cô mặc quần áo ướt, định tắm một chút đề phòng cảm lạnh. Nhưng cha cô như vậy khiến cô còn không có thời gian thay quần áo.
Một người bác sĩ quen biết lấy cho cô hai lọ truyền dịch, Vân Khanh truyền xong thì cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.
Cô xuống căng tin tìm chút đồ ăn, sau đó đến văn phòng khoa tim.
Cô biết mức độ điều trị của bệnh viện này, một khi tình trạng của cho cô ổn định hơn thì phải chuyển lên bệnh viện thành phố.
Phó khoa gật đầu: "Chuyển viện là chuyện nhỏ, thủ tục ở đây dễ xử lý. Vấn đề lớn nhất của cha cô là van tim, nhất định phải thay thế. Ca mổ đêm qua rất nguy hiểm, mặc dù thành công nhưng cũng chỉ có thể kéo dài thời gian. Chuyện quan trọng bây giờ là ông ấy không được chịu bất kì sự đả kích nào nữa... Cô cũng phải đảm bảo môi trường xung quanh ông ấy luôn luôn yên tĩnh, nếu không thì tốt hơn hết là nhanh chóng chuyển viện."
Phó khoa có quen biết với gia đình bọn họ, nói chuyện thẳng thắn.
Vân Khanh nghe ra được ý trong lời nói của ông thì lập tức chạy về phía phòng bệnh.
Quả nhiên, từ xa đã nghe được tiếng ồn ào. Dì Mi đang loay hoay nói gì với đám người đang định chen vào.
"Các người định làm gì?" Cô thấp giọng, làm mấy người đó giật mình.
"Vân Khanh."
"Khanh Nhi."
"Cháu gái..."
Bọn họ thấy cô đi tới, tuy không nói gì nhưng đáy mắt vô cùng rét lạnh, thế nên cũng không dám nói thêm gì.
"Cha cháu chưa tỉnh, cần an tĩnh, các chú các dì cứ về trước đi." Giọng nói của Vân Khanh tuy đầy mệt mỏi nhưng cũng rất mạnh mẽ.
Sau đó cô đấy những người này ra, đi vào phòng bệnh.
Dì Mi đứng cách đó hai bước, đột nhiên chặn cô lại.
Vân Khanh nhíu mày, cũng đẩy dì Mi ra, sau đấy thấy có bốn người đang đứng bên giường bệnh.
Vân Sa khóc sướt mướt đứng ở bên trái, cha cô ta không nói được câu nào, mẹ cô ta thì thì thầm to nhỏ.
Bên phải là một bóng người cao lớn, vẫn là bộ đồ màu xám của ngày hôm qua. Gương mặt lãnh đạm, đôi môi mím chặt, thần sắc uể oải.
Bốn người này cũng nhìn thấy cô.
Những người thân thích đứng bên ngoài đều im lặng, như thể đang chờ một buổi biểu diễn lớn.
Vân Khanh cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tứ chi lạnh lẽo, dường như chỉ có đóng chặt sắt thép mới có thể chống đỡ cơ thể cô. Mặc dù đau đớn nhưng lại có thể khiến cô còn ý chí.
Cô thậm chí còn không gọi bảo vệ, cởi áo khoác vẫn còn chưa khô, xắn tay áo bước lại giật ống tiêm từ tay y tá.
"Cô làm gì thế?" Y tá khiếp sợ hô lên.
Vân Khanh thấp giọng cười nhạo, chậm rãi bước đến trước mặt Vân Sa. Cô mím chặt môi, hết nhìn Vân Sa lại nhìn Cố Trạm Vũ: "Hôm qua mỗi người một cái tát vẫn còn chưa đủ à? Chẳng lẽ còn muốn bỏ các người vào lồng heo sao? Có thấy ghê tởm không? Tôi hỏi các người đứng ở chỗ này có thấy ghê tởm không?"
"Cút hết ra ngoài cho tôi!" Cô lạnh lùng nhìn bọn họ.
"Cháu gái... Đừng như thế..." Cha Vân Sa sợ đến ngẩn người, ông ta là một người trung thực, kéo tay Vân Sa, gương mặt già nua đầy hổ thẹn: "Là do chú dạy dỗ con gái không tốt, có lỗi với cháu, có lỗi với cha cháu. Chú sẽ mang nó về nhà chịu tội! Vân Sa, mau quỳ xuống xin lỗi bác cả của con, con đã làm ra chuyện tày trời như vậy!"
Vân Sa như nhược khóc lóc, lén lút nhìn người đàn ông lạnh lùng băng giá đối diện, cúi đầu quỳ xuống.
Vân Khanh không chịu nổi sự âm thầm giao lưu đó, coi như mình mù!
Cô đẩy mạnh Vân Sa ra ngoài: "Đừng diễn trò trước mặt cha tôi nữa, đừng ép chết ông ấy! Vân Sa, cô cũng đừng ép tôi phải lấy kim tiêm đâm cô."
Mặt mũi Vân Sa tái mét, run rẩy khóc không thành tiếng: "Chị, em không biết Cao Kiện sẽ gây ra chuyện khủng khiếp như thế, em cũng không biết chuyện của em sẽ liên lụy đến nhiều người như vậy. Em biết sai rồi, chị đừng đối xử với em như vậy được không? Em quỳ xuống xin chị..."
"Đừng làm bẩn mắt tôi."
"Con làm cái gì vậy!" Mẹ Vân Sa không nhịn được, kéo con gái đứng dậy: "Thím biết Vân Khanh cháu có tiếng tốt trong gia đình, lại làm bác sĩ, cha cháu cũng chiều chuộng cháu. Nhưng chẳng lẽ chuyện này là lỗi của mình Vân Sa sao? Thím đã nghe nói từ lâu là cuộc hôn nhân của cháu và Cố thiếu có vấn đề, nhưng nhìn sức khỏe cha cháu như thế nên mọi người không nỡ nói! Thế nào, tự cháu không giữ được chồng mình, bây giờ lại đổ mọi trách nhiệm lên đầu Vân Sa sao? Một bàn tay không vỗ được ra tiếng, rốt cuộc tại sao Cố thiếu lại chọn Sa Sa? Ai có thể nói rõ đây!"
Nói xong, bà ta cố tình liếc mắt nhìn Vân Khanh, đầy ẩn ý: "Vân Sa bị bệnh, Cao Kiện không tìm ai khác mà lại tìm cháu, ai mà biết được nguyên nhân sau lưng chứ? Cao Kiện bạo hành gia đình là đúng sao? Ai mà biết được có phải là có nội ứng ngoại hợp, hắt nước bẩn lên người Sa Sa và Cố thiếu không..."
Cố Trạm Vũ lạnh lùng nhìn sang, mẹ Vân Sa sợ hãi ngậm miệng.
Vân Khanh yên lặng vài giây, sau đó cười nhẹ: "Thì ra là mẹ dạy con gái, thì ra thím cũng mơ ước người con rể này lắm rồi nhỉ? Thế thì thím mau lấy đi, được không? Hôm nay tôi sẽ nói chuyện với anh ta về chuyện ly hôn, ngày mai anh ta và Vân Sa kết hôn, tôi đi uống rượu mừng! Không thành vấn đề, bây giờ thì đi nhanh đi, cút! Cút đi!"
Cố Trạm Vũ âm thầm nhìn cô, nhìn thấy gương mặt cô tái nhợt, hai mắt đỏ bừng, kinh mạch trên cổ gần như sắp nổ ra ngoài.
Đáy lòng không hiểu sao cảm thấy đau nhói.
Anh ta không nhớ được lúc đó tại sao mình lại ngủ với Vân Sa.
Hình như lúc đó là cuối năm, quan hệ của bọn họ rốt cuộc cũng dịu đi một chút. Tối hôm đó không hiểu vì sao anh ta lại đến phòng cưới ôm cô ngủ.
Nhưng sau đó cô ngủ mơ, những lời nói mơ đã làm anh ta hoàn toàn tan vỡ.
Anh ta muốn trả thù cô, muốn khiến cô đau lòng, chỉ cần chuyện gì khiến cô đau lòng thì anh ta sẽ làm chuyện đó.
Cuối cùng, nhìn cô héo hon, anh ta cũng không hề hạnh phúc như mình suy nghĩ...
Cha của Vân Sa nắm lấy cánh tay Vân Khanh, còn muốn nói điều gì đó. Cố Trạm Vũ nhíu mày, quay đầu nhìn thư kí.
Thư kí lập tức tiến đến ngăn Vân Sa và mẹ cô ta, "mời" họ ra ngoài.
Không khí cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Vân Khanh cúi người điều chỉnh tần số cho cha mình, Cố Trạm Vũ đứng bên cạnh cô, một tay đút vào túi quần, môi mím chặt. Vân Khanh thậm chí còn coi như anh ta không tồn tại.
Cô bước đến cửa sổ, mở hé một chút để lọc không khí, sau đó bác sĩ tiến vào phòng kiểm tra. Vân Khanh và dì Mi trao đổi với bác sĩ một lúc lâu.
Bị bỏ một mình lâu quá, gương mặt Cố Trạm Vũ đen sì. Anh ta nhặt chiếc áo vest vắt trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào gò má tái nhợt của cô: "Bên phía bệnh viện Bắc Nhân tôi đã liên hệ với chuyên gia phẫu thuật tim giỏi nhất rồi, lúc nào cũng có thể chuyển viện."
Vân Khanh ngồi trên ghế, không nhúc nhích.
Dì Mi nhìn cô, rồi lại nhìn người đàn ông lạnh lùng kia, không nói được lời nào.
Cố Trạm Vũ xoay người ra ngoài.
Cả một buổi chiều Vân Khanh không ra khỏi phòng bệnh, sau khi uống thuốc cảm thì cô rất mệt mỏi, trông chừng cha cô rồi ngủ thiếp đi.
Buổi tối, cô đang chuẩn bị ra ngoài mua thức ăn thì dì Mi từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm hộp lớn hộp nhỏ: "Thư kí của cháu rể đưa đến, dì thấy đi căng tin cũng xa nên đã nhận..."
"Dì Mi, để cháu đi mua." Vân Khanh cầm lấy hộp cơm.
Dì Mi nhìn thấy cô mở cửa phòng, đoán thế nào cô cũng ném đi.
Nhưng mà Vân Khanh còn chưa kịp ra ngoài thì ngoài cửa đã có một tiếng bốp vang lên.
Cố Trạm Vũ đứng ngoài cửa, mặt lệch sang một bên, thấy cô thì vẻ mặt cứng đờ.
Mà đối diện anh ta, Cố Diệu Thành mặc một bộ đồ tôn trung sơn, sau lưng còn có một tài xế và một trợ lý đang thở hổn hển, hình như mới đuổi tới.
Cố Diệu Thành chỉ vào Cố Trạm Vũ, mắng to: "Con xem những chuyện con làm đi? Nếu như cha của Tiểu Khanh có mệnh hệ gì thì con cút khỏi Cố gia ngay lập tức, cha không có người con trai như vậy! Cố thị cũng không cần một chủ tịch như vậy! Tại sao cha lại nuôi được một đứa con trai vô liêm sỉ như vậy..."
Cố Trạm Vũ âm thầm nhướn mày, như cười như không nhìn Cố Diệu Thành: "Làm thế nào nuôi được? Không phải là có tiền định từ trước sao?"
Ánh mắt giễu cợt đó làm Cố Diệu Thành cứng ngắc, không để ý anh ta nữa, sốt ruột đi vào phòng bệnh: "Tiểu Khanh... Cha con thế nào rồi?"
Vân Khanh ngăn ở cửa: "Chú Cố, chú về đi ạ."
Một tiếng "Chú Cố" làm Cố Diệu Thành sửng sốt, bất đắc dĩ nói: "Tiểu Khanh, sao lại không gọi là cha nữa? Trước hết cứ để cho cha vào đã."
Vân Khanh vẫn chặn ở cửa: "Chú đừng vào, cha cháu cần được yên tĩnh."
"Aizz, cha nghe tin đã vội vàng đến đây ngay. Cha biết chuyện lần này rất quan trọng, có lẽ là không thể nào cứu vãn được. Nhưng cha cũng rất lo cho sức khỏe của cha con..."
"Khanh..." Giường bệnh mơ hồ vang lên một giọng nói.
Dì Mi lập tức chạy lại: "Vân tiên sinh, ông tỉnh rồi sao? Khanh Khanh, cháu mau lại đây!"
Các ngón tay của Vân Thừa Thư khẽ giật giật, hô hấp nhanh chóng tính tụ trong máy thở oxy như sương mù.
Vân Khanh đi qua, thấy mắt ông động đậy thì nhanh chóng nhìn tần số trên màn hình rồi bấm chuông.
Bác sĩ nhanh chóng đến kiểm tra rồi tiêm thuốc, Vân Thừa Thư cuối cùng cũng từ từ mở mắt.
Ngón tay Vân Khanh đặt ở bên giường bị ông nắm chặt, ông nghiêng người hô hấp một chút, sau đó nghe được giọng ông: "Con gái của cha... chịu khổ rồi."
Trong nháy mắt, nước mắt không ngừng rơi.
Cô muốn cúi người ôm lấy cha mình nhưng lại không dám động đậy. Vân Thừa Thư tỉnh táo hơn một chút, nhìn thấy Cố Diệu Thành.
Ánh mắt Cố Diệu Thành rất phức tạp: "Ông thông gia..."
Vân Thừa Thư siết chặt ngón tay của Vân Khanh: "Con gái, cha chồng con đến rồi, để ông ấy ở lại... Con ra ngoài mua cho cha hộp thuốc lá, để người lớn trò chuyện một chút."
...
Vân Khanh không đi mua thuốc, người mới phẫu thuật xong làm sao có thể hút thuốc được?
Cô đứng ở lối vào siêu thị trong bệnh viện, cứ lặng lẽ chờ đợi như vậy, không biết cha sẽ nói gì với Cố Diệu Thành?