"Tiểu thiếu gia, đừng làm thế nữa. Không phải bảo mẫu không muốn giúp cậu mà là phu nhân không cho phép tiểu thiếu gia chạy lung tung."
"Cháu ghét mọi người!"
"Ghét bảo mẫu cũng được, nhưng không được ghét mẹ."
"Ghét hết! Chính mẹ là người bắt cháu xuất viện, làm cháu không được chơi cùng người phụ nữ của cháu!"
Bảo mẫu nghe không rõ: "Người phụ nữ nào?"
"Tiểu Vân Vân!" Bánh bao nhỏ tức giận ngồi xuống ghế, đau lòng gần chết: "Lần này chia tay không biết bao giờ mới gặp lại được, giai nhân cũng không biết đã đi về phương nào. Đau lòng quá! Mọi người hiểu không?"
"..." Bảo mẫu và tài xế đều ngạc nhiên đến ngẩn cả người.
Bàn tay nhỏ bé chậm rãi lấy sợi dây buộc tóc từ trong quyển sổ ra, giụi mắt: "Vẫn may là cô ấy đã đưa cho cháu tín vật định ước, sau này nhớ cô ấy thì có thể nhìn nó... Uhuhu."
Bảo mẫu toát mồ hôi, tự trách bản thân buổi tối kể cho cậu bé nghe quá nhiều chuyện ngôn tình cẩu huyết rồi. Ngược lại, Thập Tứ tiểu thư lại ổn trọng hơn rất nhiều.
Bảo mẫu suy nghĩ một chút rồi dỗ dành: "Tiểu thiếu gia, hay là cậu gọi video cho tiểu thư một chút, đừng khóc nữa."
Cũng đúng, Thập Tứ rất biết cách an ủi người khác, mặc dù luôn trách mắng cậu nhưng cậu vẫn là anh mà.
Khịt mũi một cái, bánh bao nhỏ gật đầu.
Bảo mẫu lập tức lấy máy tính bảng ra.
...
Buổi chiều là lễ bế mạc, Vân Khanh uống khá nhiều, lúc quay về khách sạn thì cảm thấy đầu óc choáng váng. Cô nhanh chóng cởi quần áo vào phòng tắm.
Không cẩn thận ngủ quên, mơ mơ màng màng thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô vươn tay với lấy điện thoại, không nhìn số đã ấn nghe.
"Chị Khanh, mau cứu em..." giọng nói ở đầu dây bên kia giống như đang vừa khóc vừa cười, hình như uống nhiều rượu.
Vân Khanh lập tức tỉnh táo, "Cao Kiện? Em làm sao thế? Có phải Vân Sa..."
"Em đánh cô ấy!" Cao Kiện ném chai rượu, "Em thực sự bị cô ấy ép đến điên rồi! Rõ ràng mọi chuyện đã có thay đổi, cô ấy cũng dần dần để ý đến em, tan làm đúng giờ. Nhưng tuần trước có một ngày cô ấy trốn việc, em hỏi cô ấy đi đâu thì cô ấy không nói! Em phát hiện trên cổ cô ấy có một vết đỏ, em hỏi cô ấy có phải vết hôn hay không thì cô ấy nói không phải. Nhưng lúc đó em uống say nên nhìn thế nào cũng thấy giống! Em vô cùng nghi ngờ, em muốn kiểm tra thân thể cô ấy xem có phải là cô ấy phản bội em không. Cô ấy mắng em không phải đàn ông, rồi không cho em động vào..."
"Em đã mất kiểm soát và đánh cô ấy một trận! Chị Khanh, em không cố ý, bây giờ em cũng sẵn sàng tin rằng đó là vết muỗi cắn. Nhưng cô ấy lại không tha thứ cho em, cô ấy rời khỏi nhà rồi, em phải làm sao bây giờ đây? Em không dám nói với cha mẹ cô ấy, cũng không dám nói với cha chị..."
Vân Khanh sắc mặc căng thẳng, cảm thấy bất đắc dĩ: "Cao Kiện, đây là lỗi của em."
"Em biết! Nhưng em nghĩ đến chuyện em sống không giống một người đàn ông thì em không chịu nổi! Chị Khanh, chị đến nhà em giúp em tìm Vân Sa..."
Vân Khanh vội vàng bước ra khỏi bồn tắm, không kịp lau người đã choàng luôn áo vào, bước ra bàn làm việc mở máy tính: "Em tạm thời đừng gấp! Giờ chị đang ở nước ngoài, chị sẽ lập tức đặt vé máy bay về, cố gắng sáng mai sẽ về đến thành phố S."
...
Vân Khanh không kịp nói với Tần Luật, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi bắt taxi ra sân bay.
Dù sao cũng là chuyện nhà mình, cô sợ Vân Sa nghĩ quẩn, cũng sợ Cao Kiện đi vào chỗ bế tắc.
Mấy ngày này bởi vì chuyện của Lục Mặc Trầm mà cô đã bỏ qua chuyện này, đúng là hơi áy náy.
Trong lòng rối bời, ngồi trên máy bay hơn mười tiếng cũng không thể ngủ. Mười giờ sáng, cô hạ cánh ở sân bay thành phố S, sau đó đến thẳng nhà Vân Sa.
Cao Kiện gọi điện thoại đến.
"Chị Khanh, đừng tới nhà em! Em biết Vân Sa đang ở đâu!"
Loading...
Vân Khanh nghe xong thì thả lỏng người, nhưng lại nghe thấy Cao Kiện nghiến răng nghiến lợi, "Tiện nhân này đúng là có người khác!"
"Cao Kiện?" Vân Khanh nhăn mặt.
"Tối hôm qua một người bạn đại học của em nói nhìn thấy cô ta ở bệnh viện Bắc Nhân! Em lập tức đến tìm, nhưng còn chưa kịp đến quầy lễ tân hỏi thì đã bị hai người đàn ông mặc đồ đen ném ra ngoài! Em kháng cự thì bị mấy tên nữa vây lại đánh em, còn cảnh cáo em không được tới gần bệnh viện một bước, nếu không sẽ đánh gãy chân em! Chị xem, đó không phải là Vân Sa có người đàn ông khác thì là gì? Nhìn qua thì có vẻ khá lợi hại, không biết chừng còn là một băng đảng xã hội đen!"
Mọi chuyện phức tạp hơn Vân Khanh nghĩ, nhưng cô cũng đoán được vài phần.
Quả thật cũng có thể người đó là người yêu Vân Sa, sau khi Vân Sa bị bạo hành gia đình thì đến tìm người đó nương tựa?
"Em vừa nói bệnh viện Bắc Nhân?"
"Đúng!"
"Chờ chị." Vân Khanh bình tĩnh cúp máy, nhanh chóng bảo tài xế thay đổi tuyến đường.
Buổi trưa, cô đến bệnh viện Bắc Nhân, tìm được Cao Kiện ở bậc thềm của tòa nhà cấp cứu.
Vốn là một thanh niên sáng sủa như ánh mặt trời, bây giờ trở nên gầy gò tiều tụy, mặt mũi bị đánh bầm dập, đôi mắt xám xịt điên cuồng.
Vân Khanh không hề cảm thấy đau lòng hay thương hại, hôn nhân là con dao hai lưỡi, có thể khiến con người ta thay đổi hoàn toàn.
Cô bước tới, nhẹ nhàng đỡ Cao Kiện dậy: "Em bình tĩnh một chút."
"Em không cho phép cô ta ở bên cạnh người đàn ông khác như vậy! Cô ta là vợ của em! Cô ta coi em thành cái gì chứ?" Cao Kiện vô cùng tức giận.
"Chị biết, trước tiên nghĩ cách gặp cô ấy đã."
Vân Khanh quan sát xung quanh rồi đỡ cậu ta ra xe.
Cô rất quen thuộc với bệnh viện Bắc Nhân, bởi vì làm việc ở đây mấy năm nên cũng quen biết gần hết bác sĩ và y tá. Vân Khinh gọi một cuộc điện thoại, cuối cùng cũng biết Vân Sa đang ở phòng nào.
Bây giờ phải nghĩ cách đưa Cao Kiện trà trộn vào trong, để xem lai lịch của người đàn ông kia là gì, sau đó tìm cách để xem cậu ta có thể nói chuyện với Vân Sa hay không.
...
Sau tàng cây hẻo lánh trong bệnh viện, Vân Thanh đợi một lúc thì có đồng nghiệp lo lắng đưa cho cô hai chiếc áo blue: "Hai người đúng là biết cách gây chuyện."
"Cám ơn cô, cô yên tâm, cứ đi làm việc của mình đi."
Vân Khanh đưa một chiếc cho Cao Kiện, hai người mặc vào rồi nhanh chóng đi qua cửa sau vào tòa nhà.
Lên lầu bốn, Vân Khanh theo số tìm đến mới phát hiện Vân Sa đang ở trong một phòng bệnh một người cao cấp.
Có hai người đàn ông to lớn mặc đồ đen đứng canh gác ở lối đi.
Vân Khanh quay đầu lại căn dặn: "Đi đứng phải tự nhiên, nhất định phải nhìn ánh mắt chị để hành sự, không được xúc động."
Cao Kiên không ngừng gật đầu: "Em biết rồi, chỉ cần em nhìn cô ấy một cái là được... Chị Khanh, nếu như không phải bất đắc dĩ thì em cũng sẽ không gây phiền phức cho chị!"
Người đứng gác thấy bác sĩ đi tới thì hỏi mấy câu, Vân Khanh nói là kiểm tra phòng. Bọn họ cũng không nghi ngờ, đi về cuối hành lang hút thuốc.
Vân Khanh bưng khay khử trùng đi tới gần cửa phòng bệnh.
Cửa không đóng chặt, cô đang định gõ cửa đi vào thì bên trong truyền ra một giọng nói. Trong giây lát, cô cảm giác như bị kim đóng xuyên qua bàn chân, không nhúc nhích nổi...
"Em cứ nghĩ gả cho anh ấy là có thể chặt đứt suy nghĩ của mình, nhưng đã kết hôn ba năm rồi, một giây một phút em cũng không quên được anh, anh rể..."
"Em không quên được đêm hôm đó của chúng ta, nó như đã ăn sâu vào xương tủy em. Mỗi lần anh ấy động vào em, em đều cảm thấy khó chịu, cảm thấy có lỗi với anh, cảm thấy phản bội anh."
Người đàn ông lạnh giọng nói:"Vân Sa, anh và em không có quan hệ gì với nhau, làm gì có chuyện phản bội?"
"Khi mà em cho anh thì em mới chỉ mười tám tuổi! Đó là lần đầu tiên của em, chúng ta đã ở trong xe của anh mà không nói cho chị gái em biết. Ngoài trời tuyết rơi dày đặc, nhưng anh lại khiến em đổ mồ hôi. Chị và bác cả làm vằn thắn ở trong sân, em rất căng thẳng, em ôm chặt lấy anh, lúc đó vô cùng thỏa mãn... Em yêu anh, anh rể! Yêu thầm anh ba năm, em rất muốn, cũng rất sẵn lòng vì anh và thủ thân cả đời!"
Vân Khanh dùng hết sức lực mới giữ được khay khử trùng trên tay.
Cô cảm thấy cái khay nặng đến nỗi đôi tay cô sắp gãy vụn.
Không, phải là có một con dao ở trong tim, con dao dần dần được mài sắc, mỗi vết cắt đều làm cho máu thịt mơ hồ.
Thì ra tổn thương không có giới hạn.
Còn có thể làm người ta tan nát cõi lòng!
Lời tường thuật chi tiết đến vậy làm cô nhớ lại đêm giao thừa ba năm trước.
Ba năm trước, Vân Khanh vẫn còn vô cùng ngốc nghếch, bắt gian hai lần vẫn còn nghĩ anh ta có thể cứu chữa được, nghĩ tình yêu của bọn họ cũng có thể cứu chữa được.
Đêm giao thừa năm đó , cứ nghĩ dẫn anh ta về nhà với cha sẽ làm bầu không khí thêm ấm áp, cứ nghĩ dẫn anh ta về lại trường cấp ba thì sẽ nhớ lại những kỉ niệm xưa.
Thậm chí hôm đó cô chỉ mặc đồ lót trong áo khoác thay cho quần áo.
Nhưng mà đến tận lúc làm xong sủi cảo vẫn không tìm được anh ta. Cô gọi ba cuộc điện thoại, cứ hai mươi phút gọi một cuộc, nhưng không có ai trả lời.
Làm gì có thời gian nghe điện thoại cơ chứ? Trong xe ô tô cuồng hoan một giờ, cướp đi lần đầu tiên của em gái của vợ, lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi mà nghe điện thoại!
Những giọt nước mắt rơi xuống khay khử trùng, vỡ thành nhiều mảnh.
Cô cảm giác như nhiệt độ thân thể dần dần bị rút đi, cả người như đang đứng trên băng tuyết, bị ngàn mũi tên xuyên qua.
Cô cứ tự nghĩ mình là một người thông minh nhạy bén, kết quả vẫn bị trêu đùa triệt để.
Một mối quan hệ ngầm ba năm mà vẫn có thể duy trì tốt như vậy, vô cùng cẩn thận. Vậy mà cô vẫn còn ở đây lo lắng, muốn giải quyết vấn đề cho em họ.
Thật ngu ngốc, thật trớ trêu... Cố Trạm Vũ, ngủ với người phụ nữ khác đã không còn mang đến kích thích cho anh nữa có đúng không?
"Vân Sa, hôm đó anh uống say."
"Mượn cớ!" Vân Sa khóc nức nở: "Anh rể, anh không thể nói với em là anh cũng thích em một chút, cho dù chỉ là để an ủi em sao?"
"Chuyện lần này xảy ra quá đột ngột, anh sẽ chăm sóc em, lần sau đừng đến tìm anh nữa."
"Anh thực sự độc ác như vậy?"
Trong phòng có tiếng ồn ào, có lẽ người phụ nữ bước xuống giường nhào vào lòng người đàn ông: "Em rất sạch sẽ, không giống chị em. Ba năm nay em chưa từng cho Cao Kiện động vào người, em biết anh thích sạch sẽ. Anh rể, anh hôn em một chút, hoặc nhìn một chút sẽ biết."
"Đừng làm loạn!"
"Em đã bị đánh thành thế này rồi, em chẳng thèm để ý gì nữa. Anh rể, em chỉ có thể dựa vào anh... Huhu, anh vẫn còn thương em đúng không..."
Cố Trạm Vũ nhíu mày, cúi đầu nhìn chằm chằm đôi bàn tay đang níu lấy tay mình.
Thân hình mảnh mai cân đối, làn da trắng nõn không tì vết. Anh ta bỗng nhiên hoảng hốt nhớ đến một đôi bàn tay cũng đẹp như thế, cũng trắng như thế nhưng rất lạnh lùng.
Có phải tất cả bác sĩ đều có bàn tay như vậy?
Có một hương thơm ấm áp run rẩy truyền đến, đầu lưỡi mềm mại quấn lấy đôi môi đang mím chặt của anh ta, men theo cằm anh ta liếm lên yết hầu.
Cố Trạm Vũ hô hấp căng thẳng, cơ thể cứng đờ. Đôi tay mềm mại kia trượt lên ngực anh ta, anh ta cũng quên không đẩy ra.
Trong phòng không còn tiếng cãi nhau nữa mà là những âm thanh khác.
Vân Khinh từ từ nhắm mắt lại, Cao Kiện đứng sau lưng cô cũng không chịu nổi nữa, rống lên một tiếng, cầm lấy một cái nhíp trên khay khử trùng của cô rồi vọt vào trong!
Vân Khanh cũng không ngăn cản.
Cánh cửa bị mở toang, ánh đèn ngoài hành lang xen lẫn ánh sáng từ trong phòng.
Làm phòng bệnh lập tức được chiếu sáng.
Cô chỉ lặng lẽ đứng ở cửa, nhìn Cao Kiện đâm chiếc nhíp lên tay người đàn ông.
Người phụ nữ la hét, sau đó là một cuộc hỗn chiến, tất cả bàn ghế, màn hình, chai truyền dịch bị ném hỏng.
Cao Kiện như phát điên, quật ngã người đàn ông rồi lao vào đánh đấm. Nhưng Cố Trạm Vũ là ai, anh ta cũng rất lợi hại, cơ bắp cuồn cuộn, Cao Kiện không phải là đối thủ của anh ta.
Vân Khanh vẫn không nhúc nhích, ngay lúc Cố Trạm Vũ cầm chiếc nhíp định đâm về phía Cao Kiện...
Cô chậm rãi bước vào.
Vân Sa trợn tròn mắt, gương mặt sợ hãi tái nhợt, lùi về phía sau hai bước: "Chị..."
Vân Khanh cười với cô ta.
Cố Trạm Vũ đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy nụ cười và khóe mắt đỏ bừng của cô.
Bàn tay run rẩy, cái nhíp rơi xuống đất. Biểu cảm lúc này của Cố Trạm Vũ rất khó diễn tả, gương mặt anh tuấn hơi méo mó, ánh mắt tránh né, khóe miệng mím chặt, lặng lẽ nhìn cô.
Cao Kiện rống lên: "Cố Trạm Vũ, mày ngủ với vợ tao! Con mẹ nó, mày ra tay đi! Nếu hôm nay không phải là mày giết tao thì là tao giết mày! Tao muốn giết mày!"
Đáy mắt Cố Trạm Vũ hiện lên một tia tàn khốc, giơ chân đá Cao Kiện văng ra.
Cao Kiện đập mạnh vào tường, trán chảy máu, Vân Sa tái mét mặt mũi, chạy lại đỡ: "Cao Kiện, Cao Kiện..."
"Đừng động vào tôi!" Cao Kiện hất văng cô ta ra, ánh mắt run lên: "Tôi rất hối hận vì đã đánh cô, tôi vẫn yêu cô... Còn cô! Vân Sa, cô đê tiện nhiều hơn những gì tôi nghĩ. Đồ đê tiện... tôi nghĩ đã thấy buồn nôn!"
Vân Sa cứng đờ, nước mắt giàn giụa. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng động sau lưng, cả hai quay đầu lại.
Bàn tay Vân Khanh vẫn chưa hạ xuống, hơi run run bởi vì dùng sức quá mạnh.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, áo sơ mi nhàu nhĩ nhìn có chút chật vật nhưng vẫn không che giấu được sự tuấn tú. Cô nhìn thấy nước bọt lấp lánh của người phụ nữ trên yết hầu anh ta, lại nhìn mặt anh ta dần dần sưng lên.
Cô thở hổn hển, nhẹ giọng nói: "Năm năm qua anh đã lừa dối tôi biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên tôi đánh anh. Trước đây không phải không muốn đánh, mà chỉ là cảm thấy không có ý nghĩa gì. Ngày hôm nay... Quá có ý nghĩa rồi!"
"Vân Khanh!" Cổ họng Cố Trạm Vũ run lên, gương mặt anh tuấn căng thẳng, giọng nói như bị bóp nghẹn: "Chuyện với Vân Sa lần đó là ngoài ý muốn..."
Anh ta giải thích một nửa rồi không giải thích nữa, sau đó nhìn cô lạnh lùng nói: "Nói chung là tôi đang xử lý chuyện này, rồi sẽ giải quyết ổn thỏa thôi."
Vân Khanh lui về sau, dựa vào tường, sợ bản thân không cẩn thận mà ngã xuống: "Tôi nghĩ nếu như tôi không xuất hiện kịp thời thì chắc là anh và cô ta đã lăn lên giường để giải quyết với nhau rồi?"
"Chị!" Vân Sa xông lại: "Tất cả là lỗi của em, em yêu thầm anh rể, em không khống chế được. Em là người chủ động, chị đừng giận anh rể... A!"
Cái tát này của Vân Khanh đã đổi chủ, nhưng vẫn không giảm chút sức lực nào.
Vân Sa bị tát ngã nhào xuống đất, ôm lấy chân Cố Trạm Vũ òa khóc, còn phun ra một ngụm máu.
Cố Trạm Vũ tức giận, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vân Khanh, mấp máy miệng nhưng cuối cùng cũng không nói được lời nào. Anh ta lập tức ấn chuông ở đầu giường.
Vân Khanh không muốn xem vở kịch này nữa, khẽ xoa xoa huyệt thái dương, nhìn người phụ nữ nhu nhược nằm trên mặt đất: "Cô là người phụ nữ thuê phòng cùng anh ta ở Crown Club tháng trước à?"
Trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, bởi vì chồng của Hạ Thủy Thủy cười quái dị hỏi cô có muốn biết người phụ nữ đó là ai không.
Lúc đó cô không dám đoán, sợ mình đoán sai thì sẽ tạo thành sai lầm lớn.
Vân Khanh quay người sang chỗ khác, lại phát hiện không thấy Cao Kiện đâu.
Cô ngẩn người, hơi nhíu mày, sau đó vội vàng lao ra ngoài.
Trời đột nhiên mưa xối xả, cô chạy trong màn mưa, hét tên Cao Kiện, trong lòng cô không biết mình đang tìm ai, có thể tìm ai?
Cả người cô dần dần mất hết sức lực, cảm thấy hít thở không thông.
Cô thất thần ngồi xổm xuống mép bồn hoa, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, xương cốt đều ngấm nước, nặng đến mức không nhấc lên được nữa.
Cô liên tục lau màn hình điện thoại, nhưng mưa lớn đến mức cô không thể gọi điện được.
Vân Khanh không biết tại sao mình lại bất lực như thế, cô giơ một tay lên che đầu, tay kia bịt chặt lấy mắt.
Nhưng những giọt nước mắt đã rơi thì làm sao ngăn được...
Chẳng biết từ lúc nào mà cô không cảm thấy nước mưa rơi vào người nữa.
Vân Khanh chậm rãi ngẩng đầu lên, một giọng nữ nhẹ nhàng tử trên đỉnh đầu cô truyền đến: "Bác sĩ Vân, Lục tổng bảo tôi cho cô mượn một chiếc ô.
Là nữ thư kí đó.
Vân Khanh xuyên qua màn mưa nhìn qua, hơi mờ mịt.
Bên cạnh chiếc xe Bentley màu đen, chiếc quần dài của người đàn ông hơi dính mấy giọt mưa, người trợ lý đứng phía sau cầm ô nhìn hơi vất cả.
Người đàn ông đó đút một tay vào túi quần, mặc chiếc áo sơ mi màu xanh đen vô cùng sạch sẽ, giống như cơn mưa cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn cô chăm chú.
Vân Khanh cúi đầu để anh không nhìn thấy bản thân mình vô cùng chật vật, nhưng ánh mắt sưng đỏ của cô đã nói lên tất cả.
Cô tả tơi chật vật, anh cao cao tại thượng.
Chết tiệt. Sao anh lại ở chỗ này?
Cô khẽ nghiêng đầu qua.
Nữ thư kí dường như nhìn thấy sự bối rối của cô thì cười khẽ: "Lục tổng đến thăm bệnh nhân, tình cờ ngang qua đây. Tôi nhìn thấy cô trước, cũng nhắc anh ấy là trong xe có dư một chiếc ô."
Dư một chiếc ô...
Sự bối rối trên mặt Vân Khanh cũng tan biến, cô nghĩ nhiều quá rồi.
Bây giờ cô đang như thế này nên cũng không muốn đối mặt với bọn họ nữa, thấp giọng mỉm cười với thư kí: "Cảm ơn thư kí Tống, tôi không cần ô đâu, bên kia có chỗ trú mưa rồi."
"Không cần ô, vậy cô cần gì?" Giọng người đàn ông vang lên, lúc này cô mới để ý anh đã gần ngay trước mắt.
Vân Khanh ngước mắt lên, Lục Mặc Trầm không biết đã đi đến từ bao giờ. Cô ngồi xổm xuống, cố gắng không nhìn mặt anh, chỉ nhìn thấy đôi chân dài.
Lần trước bị mất mặt như vậy, Vân Khanh nhìn rõ bản chất bên trong của người đàn ông này, cô luôn cảm thấy anh sẽ trút giận lên cô.
Đột nhiên lại có một câu nói nhẹ nhàng như vậy, làm cho trái tim cô lo lắng run lên.
Cũng không biết làm thế nào, cô mấp máy môi: "Lục tiên sinh, anh có thể tìm giúp tôi một người không? Mọi chuyện gấp lắm, cậu ấy tên là Cao Kiện."
"Lên xe." Anh quay người sang.
...
Trên chiếc xe Bentley sạch sẽ không tì vết, nước trên người Vân Khanh nhanh chóng làm cho cái ghế ướt nhẹp.
Xe bắt đầu chuyển bánh, nước trên tóc cô văng lên ngực áo của người đàn ông.
"Sorry." Vân Khanh lúng túng nhìn, áo ướt lộ ra đường cong cơ bắp của anh... Cô hơi choáng váng, nhanh chóng nhắm mắt lại.