“Nhưng mà đến giờ Mặc Trầm vẫn còn chưa đến tìm con tính sổ, việc này rất kỳ lạ. Theo lý thuyết, anh ấy vẫn không muốn cho con danh phận, hiện giờ thân phận của con đã công khai, anh ấy hẳn là tức giận. Nhưng mà anh ấy không chỉ không tức giận, mà còn đồng ý đến bữa tiệc của nhà họ Quý, vả lại đồng ý cũng rất nhanh….. Tính tình anh ấy hỉ nộ vô thường, thâm trầm khó dò, rốt cuộc con vẫn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ?”
Đầu kia, Bạch Vũ Linh cũng im lặng: “Cậu ta luôn có mục đích của mình, trên thương trường, mẹ thấy cậu ta luôn có thói quen bọ ngựa bắt ve chim sẻ đợi phía sau……”
“Đúng là vậy.”
“Mẹ sẽ nghĩ cách xem có thể điều tra một chút hay không. Có lẽ, cậu ta thừa nhận con thì sao? Tiểu Nhã, tam thập nhi lập, cậu ta cũng cần một người vợ, mà thân phận tiểu thư nhà họ Quý của con cũng xứng đôi.” Bạch Vũ Linh trước hết vẫn là an ủi con gái.
Nhắc tới cái này, trong lòng Quý Chỉ Nhã càng thêm khó chịu: "Mẹ, hôm nay con xem như biết được, từ tận đáy lòng ông cụ Lục và mẹ Lục cũng chưa thật sự thích con. Mẹ Lục còn tốt, ông cụ Lục thì hòa nhã với con chỉ bởi vì con là đứa con gái mà nhà họ Quý sắp nhận thân, nếu không có tầng thân phận này, thì con không là gì cả, cũng đừng nghĩ đến việc bước vào cửa nhà họ Lục. Ông cụ Lục cũng chỉ vì mối quan hệ của hai nhà Lục Quý mới lui mà cầu vị trí thứ hai."
"Cho nên mẹ vẫn luôn nói, cho dù nghiến răng nghiến lợi cũng phải chen vào nhà họ Quý, thân phận địa vị quá quan trọng. Lúc trước chúng ta dán lên người Mặc Trầm, là không dán sai, cậu ta là rồng trong ao, hiện giờ làm mưa làm gió đều là thiên hạ của cậu ta. Đừng nghĩ nhiều, con lập tức sẽ là Lục thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận, không ai có thể lay động được địa vị của con."
Quý Chỉ Nhã hơi yên tâm, hơi tươi cười cúp điện thoại, trở lại biệt thự.
Trên con đường đá cuội, có một vật đen tuyền đang hướng vào trong biệt thự sủa gâu gâu lên.
Quý Chỉ Nhã hoảng sợ, một con chó lớn như vậy, nhưng cô ta nhanh chóng nhận ra, đây là con chó lớn mà Lục Mặc Trầm nuôi, đã từng thấy trong video.
Cô ta không dám tuỳ tiện đi qua, gọi tài xế đến, tài xế mở đèn lên, thấy một con chó lớn đang nằm trên bậc thang, bên miệng có một cái rổ nhỏ, Bát Ca nhận ra tài xế, cái đuôi to lười nhác phe phẩy qua lại.
"Bát Ca, mày ở đâu đến đây vậy?" Tài xế hỏi.
Bát Ca ngậm rổ nhỏ, lại hướng vào bên trong sủa lên.
"Phu nhân, chắc là kêu cô chủ nhỏ và cậu chủ nhỏ. Bát Ca đưa đồ đến cho bọn họ."
Quý Chỉ Nhã cúi đầu nhìn vào trong rổ, thấy có hai cây kẹo hình người, cô ta cầm lấy muốn nhìn một chút, Bát Ca liền hung dữ dùng móng cào cào, ý bảo không cho phép.
Quý Chỉ Nhã bảo tài xế ngăn lại, lấy kẹo hình người ra, kẹo được cẩn thận gói riêng trong bao bì tinh xảo, phía trên có một tấm thiệp nhỏ, vừa nhìn liền nhận ra đây là nét chữ của nữ, viết: Dì lại tiếp tục hoàn thành, tặng cho tiểu công tử và tiểu mĩ nhân đáng yêu, lần sau dì lại mang hai đứa đi chơi.
Còn vẽ một icon mặt cười.
Quý Chỉ Nhã siết chặt tấm thiệp kia, vẻ mặt càng lúc càng lạnh lẽo, không cần phải nói, đây là của người phụ nữ tiếp cận Thập Tam, Thập Tứ kia đưa lại đây!
Lúc ở Mỹ cô ta nhận nhầm thành Hàn Tuyết Lỵ, lúc này đây nhất định sẽ không sai.
Nói cách khác, trước khi cô ta về nước, Thập Tam và Thập Tứ đã đi ra ngoài chơi cùng người phụ nữ này rồi.
Hai đứa nhóc bạch nhãn lang, không tiết lộ một chút nào, thậm chí vì bảo vệ người phụ nữ này, mấy ngày nay ở đây, đến điện thoại di động cũng không chơi.
Quý Chỉ Nhã nắm chặt hai cây kẹo hình người kia, bước vào cổng lớn biệt thự, tìm được phòng trẻ em, đẩy cửa vào, Thập Tam và Thập Tứ đang xem phim hoạt hình, cho nên không nghe thấy tiếng động bên ngoài.