Trên tay cầm điếu thuốc, Mặc Trì Úy dáng vẻ tuấn tú lạnh lùng, ngũ quan rõ nét, làn khói trắng phảng phất lại khiến hắn nhìn càng vừa hấp dẫn vừa nguy hiểm.
Hắn uể oải dựa lưng vào ghế sô pha, hai đùi thon dài ở giữa sô pha và bàn cà phê, Diệp Nhiễm quỳ bên chân hắn, ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt, tim đập loạn nhịp.
Sau vài giây chờ đợi, không thấy Mặc Trì Úy trả lời, Diệp Nhiễm không kìm được mà ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt sâu thẳm của hắn hướng về người phụ nữ bên cạnh, không biết cô ta thì thầm gì vào tai hắn, đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên.
Diệp Nhiễm mở chai rượu đỏ, rót rượu cho Mặc Trì Úy, nhìn thấy người phụ nữ vẫn thì thầm bên tai hắn, trông cô ta thật quyến rũ và phong tình, Diệp Nhiễm không khỏi tức giận, cô đưa rượu đến trước mặt Mặc Trì Úy, “Ngài Mặc, rượu của ngài.”
Mặc Trì Úy nghiêng đầu liếc nhìn Diệp Nhiễm.
Khí thế bất phàm và mạnh mẽ khiến Diệp Nhiễm run rẩy, ly rượu trong tay không hiểu sao lại nghiêng đi khiến rượu đỏ bên trong đổ ra áo sơ mi và quần tây của Mặc Trì Úy.
Diệp Nhiễm sợ tới mức lông mi run lên, vội vàng rút mấy tờ giấy, mặt tái nhợt nói: “Thực sự xin lỗi, tôi không cố ý…”
Tay cầm khăn giấy trực tiếp lau quần của Mặc Trì Úy.
Nhìn thấy hành vi của cô, Thi Họa ngồi bên cạnh bất giác cau mày.
Người phụ nữ này là quá hoảng loạn nên không biết làm gì cho phải hay cố tình làm như thế?
Không lau áo sơ mi phía trên trước lại thẳng tay lau đến chỗ kín đáo dưới quần.
Khoảnh khắc tay của Diệp Nhiễm sắp chạm vào quần của Mặc Trì Úy thì cổ tay cô đã bị giữ chặt lại.
“A!” tiếng xương bị trật khớp khiến Diệp Nhiễm đau đớn mà hét lên một tiếng.
Mặc Trì Úy hất tay Diệp Nhiễm ra, sau khi dập điếu thuốc trên đầu ngón tay, dáng người cao lớn lạnh lùng đứng dậy rời khỏi ghế sô pha.
Nhìn thấy hắn bước nhanh ra khỏi phòng, Diệp Nhiễm không để ý tới cổ tay bị đau, theo bản năng cô đuổi theo hắn ra ngoài.
Những người khác trong phòng thấy vậy đều ngơ ngác nhìn nhau.
Thi Họa nhướng mày, mặt đầy vẻ hiếu kỳ, “Chuyện gì thế? Người phụ nữ này không sợ chết sao?”
Trì Chi Hoành nhún vai, “Chắc lại là một cô gái muốn quỳ phục dưới quần tây của Tứ ca.”
Lục Tử Thâm cười như không cười, “Nếu tôi nhớ không nhầm, đó là bạn của vị hôn thê tương lai của Tứ ca.”
Thi Họa đột nhiên có hứng thú, “Trời, tên trai tân này sắp kết hôn ư? Người kia là người thế nào? Nhất định là rất xinh đẹp!”
“Gì mà trai tân, bây giờ Tứ ca không còn như thế nữa rồi, mấy ngày trước đã mất cái danh đó rồi.” Trì Chi Hoành trả lời
Lục Tử Thâm, “Là một người phụ nữ xinh đẹp đã từng kết hôn.”
Thi Họa đã say đứ đừ, “Không thể nào? Rốt cuộc là chuyện gì vậy, các người nhanh nói cho chị biết đi!”
“Nữ vương Họa Họa, chị sao lại bao đồng vậy?” Trì Chi Hoành phì cười.
Thi Họa ngồi giữa Trì Chi Hoành và Lục Tử Thâm, cô cầm điếu thuốc trên bàn cà phê rồi mượn bật lửa của Trì Chi Hoành để châm thuốc, nhả ra một vòng khói đầy thành thục, “Chị đương nhiên là quan tâm đến chuyện của hắn rồi, các người nhanh nói cho chị biết đi!”
……
Mặc Trì Úy ra khỏi phòng xong liền đi đến nhà vệ sinh.
Diệp Nhiễm cứ đứng ngoài đợi hắn, thấy hắn đi ra, cô mạnh dạn đứng chặn trước mặt hắn.
Nhìn thấy đôi lông mày sắc lạnh của hắn, Diệp Nhiễm với đôi mắt đỏ hoe nói: “Ngài Mặc, tôi không biết anh còn nhớ tôi hay không…”
Mặc Trì Úy tức giận ngắt lời cô, “Tránh ra!”
Diệp Nhiễm vẫn đứng yên, cô hít một hơi thật sâu, lại nói: “Lúc trong phòng, tôi không cố ý đổ rượu lên người anh, còn nữa, tôi tới đây là vì Tâm Nhan!”
[1] Darling /ˈdɑːr.lɪŋ/: Anh yêu, cục cưng.
[2] Rượu Chateau Lafite là rượu trồng từ vườn của lâu đài Lafite, quả là hiếm vì đất của lâu đài tính ra có một mẫu còn thị trường thế giới thì bao la. Một thùng rượu năm 61 hay 82 từ lâu đài Lafite hoặc Latour có thể lên đến cả triệu Đô, mỗi chai có thể có giá 230 ngàn Đô (tức gần 5 tỷ).