“Nữ vương Họa Họa, Tứ ca không đưa chị đi thì em đưa chị đi, mấy chuyện chơi bời này, em là số một!”, Trì Chi Hoành tà mị, phóng túng đi tới ôm vai Thi Họa, đôi mắt đào hoa nháy mắt với người phụ nữ, “Chị muốn mẫu đàn ông nào cũng có …”
Chưa kịp nói xong thì đã bị Thi Họa đá một cái vào chân, “Thằng nhóc này, nhiều năm rồi mà vẫn không chững chạc được, tại sao vẫn chưa thấy yêu tinh nào đến thu phục tên yêu nghiệt là cậu đi đi?”
Lục Tử Thâm không nói gì suốt từ nãy đến giờ bỗng cất giọng ấm áp thờ ơ nói: “Họa Họa, chị còn không hiểu Chi Hoành sao? Từ hồi cậu ta bị đá cho đến giờ, cậu ta cứ cái kiểu ma quái đa tình này, tuy không thiếu phụ nữ, nhưng em tưởng cậu ta thật sự vào khách sạn với người con gái nào chắc? Cứ cho là vào rồi thì cũng chỉ là buông rèm tâm sự đơn thuần mà thôi”
Vẻ mặt của Trì Chi Hoành trở nên xám xịt, dùng ánh mắt sắc như dao nhọn liếc nhìn Lục Tử Thâm, “Cậu không nói cũng không ai bảo cậu câm đâu.”
“Thì tôi đâu có câm!”
Lục Tử Thâm trước giờ không nói những lời lẽ không lịch sự nhịn không được chửi thề.
Thi Họa biết tuy mấy người bọn họ nhìn bề ngoài có vẻ khó gần, khí chất mạnh mẽ khiến người khác không dám đụng đến, nhưng tình cảm cá nhân lại rất tốt, họ sẽ không giận nhau cho dù họ làm tổn thương nhau đến thế nào đi chăng nữa.
Thi Họa liếc nhìn khuôn mặt như tạc như băng của Trì Chi Hoành, đôi mắt mèo xinh đẹp của cô hơi híp lại, “Cô bé mà Chi Hoành thích trước đây tên là gì ấy nhỉ? Cố Nhiễm Nhiễm đúng không?”
Lục Tử Mặc lắc lắc ly rượu vang, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười dịu dàng vô hại, “Đúng vậy, Cố Nhiễm Nhiễm, ánh trăng sáng trong lòng Chi Hoành.”
“Ai nói cô ấy là ánh trăng sáng trong lòng tôi chứ? Đừng nhắc đến cô ấy nữa, được không?”
Trì Chi Hành khựng người, mặt mày vô cùng lạnh lùng.
Lục Tử Thâm đưa cái ly trong tay đến trước mặt Trì Chi Hoành, anh chau mày, “Chỉ là tôi ngứa mắt cái bộ dạng rõ ràng không quên được, nhưng lại tùy tiện phóng túng, cợt nhã của cậu mà thôi.”
Trì Chi Hoành mím môi, anh ta nhìn Mặc Trì Úy đang ngồi trên ghế sô pha ẩn mình trong bóng tối:
“Đi hỏi Tứ Ca đi, chị Bạch Chỉ đã mất tích nhiều năm như vậy, anh ấy thật sự buông bỏ được sao?”
Ngay khi Trì Chi Hoành vừa dứt lời, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng chai rượu rớt xuống đất. Nhiệt độ xung quanh ngay lập tức giảm xuống mức âm độ.
Đến lúc này, Trì Chi Hoành mới nhận ra lời nói của mình đã đụng chạm đến nỗi đau của Mặc Trì Úy. Thấy không khí không ổn, Thi Họa nhanh chóng uyển chuyển đi đến ngồi bên cạnh Mặc Trì Úy, cô ôm lấy cánh tay hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, “Được rồi, Chi Hoành cũng không cố ý nhắc tới chuyện của cô gái đó mà.”, nói xong liền quay sang nháy mắt với Trì Chi Hoành, “Gọi thêm hai chai rượu đến đây đi! Đêm nay chúng ta không say không về!”
……
Diệp Nhiễm vẫn luôn để ý đến động tĩnh của phòng VIP số một. Cô tìm quản lý, tình nguyện bưng rượu vào phòng. Thấy Diệp Nhiễm thanh tú, gọn gàng, không trang điểm đậm, lại nghĩ trong phòng đó toàn là những khách hàng lớn không thể đắc tội, anh ta liền đồng ý với yêu cầu của Diệp Nhiễm.
“Làm việc cẩn thận một chút, nếu làm vừa lòng mấy vị khách trong đó, tiền hoa hồng rượu tối nay cho em hết, sau này anh cũng sẽ điều em sang làm phục vụ.”
Diệp Nhiễm gật đầu, “Cảm ơn quản lý.”
Diệp Nhiễm đẩy hai chai Lafite[2] 1982 về phía căn phòng đó, gõ cửa rồi đẩy cửa bước vào.
Cô nở một nụ cười chuyên nghiệp, chuẩn mực. Tuy nhiên, sau khi bước vào, nhìn thấy Mặc Trì Úy đang ngồi thân mật với người phụ nữ quyến rũ kia, nụ cười trên miệng liền cứng lại.
Đem rượu đặt ở trên bàn, Diệp Nhiễm nhìn Mặc Trì Úy đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt phức tạp hỏi:
“Ngài Mặc, bây giờ mở rượu ra luôn chưa ạ?”