Mặc dù Đường Tâm Nhan đã đưa ra tuyên bố lý do chính đáng về mối quan hệ đồng nghiệp giữa cô với Phượng Cừ, trước lời cầu xin của Châu Tiểu Di cũng đã rộng lượng tha thứ cho cô ta.
Nhưng vấn đề này đã bị một số người quan tâm trên trường quay, truyền cho giới truyền thông rồi.
Thân phận của của cô chủ nhà họ Mặc, đã khiến Đường Tâm Nhan, người vừa trở lại làng giải trí, đã nhận được sự quan tâm chú ý của giới truyền thông lớn, bây giờ lại xảy ra “vụ bê bối tình dục” như thế này, mọi người lại càng đều tranh nhau đưa tin.
Trong chốc lát: “vụ bê bối tình dục” của Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
“Nhiễm Nhiễm, tớ muốn tổ chức một buổi họp báo, nhằm hướng về những nhà báo viết vô căn cứ đó, phát đi công hàm luật sư.”
Đường Tâm Nhan đang chơi, sau khi đọc qua tin đồn trên máy tính, khuôn mặt nhỏ bé tức giận tái nhợt đi, hai tay lại càng dùng lực siết chặt vào nhau.
“Yên tâm đi, tớ sẽ liên hệ với một số bên truyền thông đáng tin cậy, hy vọng rằng thông qua bọn họ, có thể làm sáng tỏ được. Về phần buổi họp báo, nếu như cậu muốn tổ chức, tớ cũng sẽ giúp cậu liên hệ.”
Cố Nhiễm Nhiễm cũng không ngờ rằng chuyện này có thể diễn biến thành như thế này.
Đường Tâm Nhan nhíu chặt mày, điều khiến cô càng thêm tức giận hơn cả chính là thái độ của Phượng Cừ, bản thân đã từng tìm anh ta, muốn thông qua hai người họ, để bác bỏ chính thức suy đoán của tất cả mọi người, nhưng mà anh ta lại từ chối thẳng thừng mình.
Hơn nữa còn tùy ý để những nhà báo đó đưa tin về chuyện này càng thêm bừa bãi hơn.
“Chắc chắn là anh ta đang cố tình, hoặc có lẽ một vài nhà báo đúng là đã bị anh ta lén lút sai khiến, cho nên mới có thể làm ra những bài báo như vậy.”
Cố Nhiễm Nhiễm cũng nảy sinh sự nghi ngờ sâu sắc về nhân phẩm của Phượng Cừ. Nhưng may mắn thay, vẫn còn một tuần nữa, bộ phim này sẽ hoàn thành.
Đường Tâm Nhan bất lực thở dài một hơi, cũng may là mấy ngày nay cô vẫn luôn nói chuyện điện thoại với Mặc Trì Úy, nếu không thì nếu như anh ghen tuông, bản thân cô nhất định sẽ chịu không nổi.
“Phượng Cừ đến rồi.” Đôi mắt nhạy bén của Cố Nhiễm Nhiễm nhìn thấy Phượng Cừ đang đi về phía bọn họ, những bài báo của mấy ngày nay, chẳng những không hề gây bất kì rắc rối gì cho Phượng Cừ, ngược lại còn khiến bộ dạng anh ta tràn đầy sức sống.
“Anh đến làm gì vậy? Bây giờ vẫn chưa đến giờ quay phim.” Đường Tâm Nhan đã biết nhân phẩm của Phượng Cừ, lúc trông thấy anh ta, vẻ mặt lạnh lùng, không có một chút nhiệt độ nào.
“Tâm Nhan, cô không cần phải lạnh lùng với tôi như vậy. Bài báo từ bên ngoài, cũng nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi. Cô nên biết rằng, dư luận bây giờ đối với bộ phim này chỉ toàn điều tốt, không có điều xấu nào.”
Phượng Cừ nói với một nụ cười trên khuôn mặt.
Mặc dù chuyện này khiến thái độ của Đường Tâm Nhan đối với bản thân càng thêm lạnh nhạt, nhưng nghĩ đến chuyện này sẽ khiến cô và Mặc Trì Úy nảy sinh hiểu lầm, thì Phượng Cừ cảm thấy vui vẻ hơn ai hết.
Chỉ có như vậy, anh ta mới có cơ hội từng bước tiếp xúc gần hơn với Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan hơi nhướng mày, một tia sáng lạnh lẽo lướt qua trong đôi mắt hình quả hạnh trong veo của cô.
“Nếu như tôi biết anh là hạng người như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ quay phim đối thủ với anh, Phượng Cừ, Anh thay đổi làm cho tôi cảm thấy ghê tởm.”
Vẻ mặt chán ghét, ánh mắt tràn đầy sự ghét bỏ của Đường Tâm Nhan khiến đôi mày lưỡi mác của Phượng Cừ nhíu vào nhau thật chặt.
“Phượng Cừ, chúng tôi muốn nghỉ ngơi, mời anh rời đi cho.” Cố Nhiễm Nhiễm lạnh lùng nói.
Nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm, trong lòng Phượng Cừ ngay tức khắc lấp đầy sự căm phẫn, nếu như không phải người phụ nữ này hết lần này đến lần khác ngăn cản bản thân với Đường Tâm Nhan tiếp xúc với nhau, thì mối quan hệ của bản thân và Đường Tâm Nhan cũng sẽ không trở nên cứng nhắc đến như vậy.
“Cố Nhiễm Nhiễm, cô cần gì phải như thế này chứ? Cô dù sao cũng là một người đại diện. Cô nên biết rằng giới giải trí chính là thế giới mà phong thủy xoay vần. Đừng tưởng rằng cô có Trì Chi Hành ở bên, thì sẽ thuận buồm xuôi gió. Có đôi lúc, những người bình thường nhưng chúng tôi đây, có thể vẫn sẽ ảnh hưởng đến cô đấy.”
Trong giọng nói trầm ấm của Phượng Cừ, lộ ra một chút mùi đe dọa.
Cố Nhiễm Nhiễm cười lạnh lùng.
“Phượng Cừ, anh là đang uy hiếp tôi sao? Bà cô như tôi đã gia nhập vào cái giới giải trí cũng được một thời gian rồi. Anh cho rằng tôi thực sự sợ hãi sao? Thu cái tâm tư nhỏ nhen của anh lại đi, tôi có thể đảm bảo rằng trong tương lai gần, anh sẽ tự tay hủy diệt tất cả mọi thứ của mình.”
Phượng Cừ nhún nhún vai, hoàn toàn không để ý tới những lời đe dọa của Cố Nhiễm Nhiễm. Ánh mắt của anh ta luôn nhìn chằm chằm vào cơ thể Đường Tâm Nhan với một ý nghĩ sâu xa khác.
Đáng tiếc là Đường Tâm Nhan dường như không hề nhìn thấy anh ta, cô trực tiếp đọc đi đọc lại kịch bản trong tay.
Nếu như không phải còn một tuần nữa, bộ phim này sẽ hoàn thành, cho dù là thua lỗ, bản thân cũng sẽ đề nghị Mặc Trì Úy, đổi nam diễn viên chính.
Để ngăn chặn các bài báo tùy tiện của các phương tiện truyền thông lớn, Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy liên danh với nhau, ủy thác cho luật sư phát đi công hàm luật sư đến các phương tiện truyền thông lớn.
Ngay sau khi công hàm của luật sư được đưa ra, các phương tiện truyền thông lớn sẽ không dám biê soạn qua loa ra những tin tức không phải là sự thật.”Vụ bê bối tình dục” của Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ cuối cùng cũng tạm thời kết thúc.
Nhìn thấy các trang web lớn, lần lượt loại bỏ đi các bài báo liên quan về “ vụ bê bối tình dục” của mình và Phượng Cừ, Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng ngả người tựa vào ghế với vẻ mặt thoải mái.
“Tốt quá rồi, mọi chuyện cuối cùng cũng có thể tạm thời kết thúc. Sau một tuần nữa, thì tớ có thể nói lời từ biệt hoàn toàn với người đàn ông Phượng Cừ này rồi.” Khi nhắc đến Phượng Cừ, trong ánh mắt của Đường Tâm Nhan toát ra một vẻ chán ghét, đây đúng là từ trước đến nay chưa từng có.
“Thông qua chuyện này, cuối cùng tớ cũng nhìn rõ bản chất của anh ta. Người đàn ông như vậy, thậm chí còn không thích hợp để làm bạn.”
Đường Tâm Nhan thản nhiên nói.
“Còn có một cảnh quay cuối cùng. Sau khi quay xong thì chúng ta có thể quay về khách sạn rồi.”
Cố Nhiễm Nhiễm vẻ mặt tươi cười.
“OK, tớ đi chuẩn bị đây.”
Đường Tâm Nhan bước xuống xe, đi đến địa điểm quay phim, các nhân viên công tác xung quanh rất vui vẻ chào hỏi.
Cảnh quay cuối cùng là diễn chung với diễn viên quần chúng, cho nên quá trình quay hết sức suôn sẻ, khi đạo diễn hô lên cắt, Đường Tâm Nhan mới thở phào nhẹ nhõm.
“Người đàn ông của cậu đến rồi, ở trong xe.”
Cố Nhiễm Nhiễm đến trước mắt Đường Tâm Nhan cười nói, trong ánh mắt tràn đầy sự mập mờ.
Trì Úy đến rồi?
Đường Tâm Nhan ngay lập tức lao lên xe, khi nhìn thấy Mặc Trì Úy, cô trực tiếp bổ nhào vào trong lòng anh.
“Chồng ơi, em nhớ anh nhiều lắm.”
Giọng nói ngọt ngào tựa như được bôi lên một lớp mật ong của Đường Tâm Nhan, khiến khuôn mặt điển trai của Mặc Trì Úy hiện lên một vẻ say mê nồng nàn.
“Anh cũng nhớ em.”
Nụ hôn nồng nhiệt thâm tình thu hẹp lại khoảng cách giữa hai người, Đường Tâm Nhan chui vào trong vòng tay của Mặc Trì Úy thở dốc hổn hển.
“Ting…” Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, làm cắt đứt vòng tay ấm áp giữa hai người.
Đường Tâm Nhan liếc nhìn số điện thoại.
“Triệu Hân Hân gọi điện thoại cho em làm gì? Cô ấy vẫn chưa rời đi cùng với giáo sư Triệu sao?” Nhìn thấy số điện thoại của Triệu Hân Hân, vẻ mặt của Đường Tâm Nhan đầy nghi hoặc.
“Anh đã gọi điện thoại cho giáo sư Triệu. Sức khỏe của ông ấy vẫn chưa đạt đến yêu cầu để được xuất viện, vì vậy vẫn đang ở trong bệnh viện.”
Mặc Trì Úy nói, có một chút từ tính trong giọng nói trầm thấp toát ra một chút hấp dẫn.
Đường Tâm Nhan do dự một lát, nhưng vẫn đang ở trước mắt của Mặc Trì Úy, nên cô đã nhấn nút trả lời.
“Xin chào, tôi là Đường Tâm Nhan.”
Nghe thấy giọng nói của Đường Tâm Nhan, Triệu Hân Hân ở đầu dây bên kia, trong đôi mắt đẹp lướt qua một tia lạnh lẽo.