Cô trợ lý liếc nhìn xung quanh, sau khi xác nhận rằng không có ai xung quanh xe, cô ấy mới mở miệng nói tiếp.
“Hôm nay sắc mặt của Phượng Cừ rất khó coi. Mấy diễn viên trẻ diễn tập cùng anh ấy đều bị anh ấy khiển trách. Chị Tâm Nhan, lát nữa chị phải cẩn thận đấy.”
Người trợ lý nhắc nhở Đường Tâm Nhan, nếu như không phải cô ấy bạo dạn thì lúc nãy khi nhìn thấy sắc mặt xanh lét của Phượng Cừ, có lẽ cô ấy đã sợ hãi bỏ chạy mất mật rồi.
Đường Tâm Nhan khẽ nhún vai.
“Chỉ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của chính mình là được. Về phần cảm xúc của anh ta, không liên quan gì đến chị. Nếu như anh ta lại liên tục NG thì cũng sẽ có đạo diễn nói rõ ràng với anh ta.”
Đường Tâm Nhan cười nói, cô đã thay xong trang phục, nhớ lại lời thoại của mình, sau đó mới ra khỏi xe bảo mẫu và đến địa điểm quay cùng với Cố Nhiễm Nhiễm.
“Mấy người lát nữa định dùng phương thức như vậy để diễn tập với tôi à? Ngay cả lời thoại cũng không nhớ. Lẽ nào mấy người không biết đó là điều căn bản nhất khi làm diễn viên sao? Mấy người không thấy xấu hồ à?” Khi vừa bước đến địa điểm quay, bên tai liền vang lên tiếng Phượng Cừ đang lớn tiếng khiển trách.
Nhìn thấy Phượng Cừ đang diễn tập với mấy diễn viên mới cách đó không xa, Đường Tâm Nhan không khỏi lắc đầu, cô chợt nhận ra rằng người quản lý của Phượng Cừ rời đi không phải là không có lý, dù sao thì anh ta bây giờ buồn vui thất thường, hầu hết mọi người đều không dám đến gần anh ta.
Nếu như không phải bộ phim đã gần quay xong, đạo diễn thật sự sẽ đề nghị Mặc Trì Úy nhà đầu tư lớn nhất này trực tiếp thay thế diễn viên nam chính.
“Tâm Nhan, cô chờ một chút.”
Sau khi nói vài lời với Đường Tâm Nhan, đạo diễn lập tức đến thẳng chỗ Phượng Cừ.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Phượng Cừ, tâm trạng hiện tại của anh không thể nhập vai vào vai diễn một cách hoàn hảo được.” Đạo diễn cau mày nói.
Cảnh quay hôm nay rất nhiều, nên mọi người đều đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ có Phượng Cừ là vẫn đang giận dữ, lớn tiếng mắng mỏ mấy diễn viên mới.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan đến phim trường, gương mặt Phượng Cừ lập tức nở một nụ cười, với tốc độ lật mặt như vậy, ngay cả đạo diễn từng trải qua nhiều cảnh quay lớn cũng phải sững sờ, có chút không thể tin vào mắt mình.
“Tâm Nhan, em đến rồi à?” Phượng Cừ đến trước mặt Đường Tâm Nhan cười nói.
Nhìn Phượng Cừ đang cười dịu dàng, ôn nhã trước mắt mình, Đường Tâm Nhan thật sự khó có thể tưởng tượng được vừa rồi anh ta lại là người lớn tiếng mắng người khác.
Không hổ là diễn viên, tốc độ lật mặt này cũng nhanh ghê.
“Chúng ta bắt đầu đi, đừng để mọi người đợi lâu, nếu không rất lãng phí công sức của mọi người.” Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng nói, đưa kịch bản trong tay cho Cố Nhiễm Nhiễm bên cạnh.
Trong lần quay tiếp theo, vì có Đường Tâm Nhan nên phong độ của Phượng Cừ vẫn phát huy bình thường, tuy thỉnh thoảng sẽ có NG nhưng vẫn nằm trong phạm vi cho phép của đạo diễn.
Chỉ là khi chuyển cảnh giữa chừng, tính tình nóng nảy của Phượng Cừ lại bộc phát, ai đến gần anh ta đều sẽ bị anh ta khiển trách.
Vì không muốn tiếp xúc với Phượng Cừ ngoài việc quay phim ra nên đến giờ nghỉ ngơi chuyển cảnh, Đường Tâm Nhan trực tiếp lên xe.
Đọc thuộc nội dung của phần kịch bản buổi chiều.
Cố Nhiễm Nhiễm vẫn đang nhìn ra bên ngoài qua cửa kính ô tô, cô ấy nhìn thấy rõ hình ảnh của Phượng Cừ.
“Anh ta thực sự điên rồi.” Cố Nhiễm Nhiễm nói, lẽ nào tình cảm thật sự có thể thay đổi cả một con người sao? Anh ta đã từng là nam thần trong tâm trí của nhiều người hâm mộ, nhưng giờ đây lại trở thành người đàn ông không ai dám lại gần.
Đường Tâm Nhan ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng sáng rực như kim cương rơi trên người Phượng Cừ.
“Tớ thực sự hy vọng rằng bộ phim này có thể hoàn thành càng sớm càng tốt, như vậy tớ sẽ có thời gian ở bên cạnh chồng con.” Đường Tâm Nhan cười nói ra mong muốn của mình.
Mặc dù mới chỉ xa cách con trai nửa ngày, nhưng nỗi nhớ của Đường Tâm Nhan dành cho con trai càng lúc càng lớn, nếu không phải nghĩ đến chắc hẳn lúc này con trai cô đã ngủ rồi thì cô đã gọi điện thoại cho người giúp việc, hỏi thăm tình hình của con trai, cho dù là chỉ được nghe tiếng của thằng bé qua điện thoại thôi cũng được.
Cố Nhiễm Nhiễm vỗ vỗ vai Đường Tâm Nhan.
“Chiến thắng đã ở trong tầm mắt, kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa thôi.”
Đường Tâm Nhan khẽ nhún vai.
“Yên tâm đi, đây là bộ phim đầu tiên mà Trì Úy đầu tư, hơn nữa tớ vẫn là nghệ sĩ mà cậu đã ký hợp đồng. Tớ chắc chắn sẽ phấn đấu đến cùng.”
Hai chị em trò chuyện rôm rả mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cãi cọ lớn.
Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm lập tức quay đầu nhìn ra ngoài. Khi nhìn thấy Chu Tiểu Di ngã trên mặt đất, hai người kinh ngạc, vội vàng nhảy ra khỏi xe, chạy về phía Chu Tiểu Di.
“Có chuyện gì vậy?” Cố Nhiễm Nhiễm lo lắng hỏi những người xung quanh.
Phó đạo diễn đứng bên cạnh chỉ vào Phượng Cừ, sắc mặt anh ta xanh mét.
“Là anh ta gây ra đấy. Anh ta đẩy Chu Tiểu Di ngã xuống.”
Nhìn thấy Chu Tiểu Di dưới sự giúp đỡ của các nhân viên đoàn phim đang từ từ đứng dậy, Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm, may mà cô ta không sao.
“Đường Tâm Nhan, cô nhất định phải đi làm cái chuyện đê tiện như vậy sao?” Nhân viên đoàn phim vừa muốn đưa Chu Tiểu Di đầu gối bầm dập rời đi, nhưng cô ta lại đột nhiên đẩy nhân viên đó ra, lao thẳng đến trước mặt Đường Tâm Nhan, lớn tiếng quát vào mặt cô.
Cái quỷ gì vậy? Khi mọi người nghe thấy lời nói của Chu Tiểu Di, họ lập tức nhìn về phía Đường Tâm Nhan, trong mắt hiện lên một tia nghi vấn.
Ngay cả bản thân Đường Tâm Nhan cũng bị sốc và không hiểu ý tứ trong lời nói của Chu Tiểu Di.
“Biên kịch Chu, cô đừng có ăn nói lung tung, tội phỉ báng người khác chúng tôi có lý do để tìm luật sư đấy.”
Cố Nhiễm Nhiễm lạnh giọng hét lên, cô ấy đã chán ngán việc Chu Tiểu Di làm nhưng chuyện vô lý rồi.
“Tôi đang ăn nói lung tung sao?” Chu Tiểu Di hừ lạnh.”Nếu không phải cô câu dẫn Phượng Cừ, anh ta sẽ đối xử với tôi như thế này sao? Đường Tâm Nhan, cô đã có được Mặc Trì Úy là người chống lưng cho cô rồi. Cô nhường Phượng Cừ cho tôi, có được không?”
Chu Tiểu Di đột nhiên thay đổi trạng thái điên cuồng vừa rồi, sau đó nhìn Đường Tâm Nhan cầu xin khẩn thiết.
Những lời này của cô ta lập tức làm dấy lên sự bàn tán của mọi người, mọi người trong làng giải trí đều rất hứng thú với những câu chuyện “bát quái” như vậy.
Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, lông mày cau lại đi đến trước mặt Chu Tiểu Di.
“Biên kịch Chu, tôi không biết tại sao cô lại ăn nói lung tung, nhưng tôi có thể nói với cô chắc chắn rằng, ngoài việc là đồng nghiệp quay phim với nhau, giữa tôi và Phượng Cừ không có mối quan hệ nào khác. Nếu như cô lại tiếp tục ăn nói hồ đồ, tôi sẽ liên hệ ngay với luật sư. Về tội phỉ báng người khác, tôi tin rằng luật sư sẽ nói rõ cho cô biết.”
Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói, cô sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai làm nhục mình, đặc biệt là khi nói đến mối quan hệ nam nữ.
“Cô…” Chu Tiểu Di vẫn luôn cho rằng Đường Tâm Nhan là một người phụ nữ hiền lành nên định nhân cơ hội này khiến mọi người hiểu lầm cô, nhưng cô ta không ngờ rằng đứng trước bao nhiêu người như vậy mà Đường Tâm Nhan lại vô cùng bá đạo mà nói ra những lời này.
“Kịch bản mà cô viết, tôi rất thích, như nó không có nghĩa là cô có thể ăn nói hồ đồ, vô lễ.”
Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Đường Tâm Nhan hằn lên một tầng khiến người khác ớn lạnh vì tức giận.