Cách nói khích tướng vừa rõ ràng lại vừa thẳng thắn.
Một người thâm sâu khó đoán như Mắc Trì Úy sao lại có thể không nhìn ra ý đồ của Đường Tâm Nhan cơ chứ.
Hắn giơ tay trái nhìn đồng hồ, giọng nói lạnh nhạt, “Cho tôi năm phút suy nghĩ…”
Đường Tâm Nhan, “…”
Mặc Trì Úy gọi Lục Tử Thâm sang một bên, “Chút nữa, cậu hãy gọi cho Cục Trưởng Cục khí tượng.” Lúc nói chuyện, ánh mắt hướng đến cô gái đang cúi đầu, đan hai tay vào nhau, đôi mắt tĩnh lặng xa xăm.
Lục Tử Thâm ngẩn mặt phải đến mười giây mới hiểu được ý đồ của trong lời nói của Mặc Trì Úy.
Anh nhướng nhướng đôi lông mày, đồng tình liếc mắt nhìn Đường Tâm Nhan, “Tứ ca, ăn gian không tốt lắm đâu nhỉ?”
“Ăn gian cái gì chứ? Đây gọi là dùng trí!” Mặc Trì Úy nhếch môi, vẻ mặt đầy nham hiểm, “Khi tôi thắng, cô ấy sẽ chính thức trở thành chị dâu của cậu.”
Lục Tử Thâm, “…” Hôm nay hắn cũng coi là lĩnh giáo được sự lợi hại của tứ ca rồi.
……
Đường Tâm Nhan vẫn luôn thấp thỏm đợi Mặc Trì Úy suy nghĩ.
Mặc dù mấy năm nay cô rất ít chơi golf nhưng cô tự tin rằng mình đủ sức thắng Mặc Trì Úy.
Chỉ là cô sợ hắn không chấp nhận lời thách đấu.
Nhưng, theo những gì cô biết về phương diện tâm lý của những người đàn ông thành đạt, họ sẽ không thể cúi đầu, chịu khuất phục trước một người phụ nữ.
Bởi vì, bọn họ có tâm lý hiếu thắng mãnh liệt hơn người bình thường, luôn cho rằng trên trời dưới đất chỉ có bản thân là bậc nhất!
Năm phút sau, Mặc Trì Úy đến trước mặt Đường Tâm Nhan, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô, “Tôi chấp nhận, nhưng nếu em thua, thì tôi nhất định không cho phép em rút lại lời hứa.”
Giọng nói của hắn lạnh lùng, nhưng vô hình trung lộ ra sự cuồng vọng tự cao và khí chất bá đạo.
Đường Tâm Nhan và hắn cứ thể nhìn nhau trong vài giây, đôi môi đỏ mọng khẽ cười kiều diễm, “Mặc tổng tự tin như thế thật tốt nhưng mà còn chưa chơi thì chưa định được ai thắng ai thua đâu!”
Lục Tử Thâm gọi quản lý khu vui chơi đến làm trọng tài, Mặc Trì Úy đánh trước.
Lỗ số 1, Mặc Trì Úy đánh hai lượt để đưa bóng vào lỗ.
Đường Tâm Nhan chỉ cần một lượt là đưa bóng vào lỗ rồi.
Vì vậy, Đường Tâm Nhan thắng lỗ số 1.
Lỗ số 2, Mặc Trì Úy lại rất xuất sắc, thắng cô một lỗ.
Lỗ số 3, mức độ khó tăng lên do cỏ rũ xuống, dốc xung quanh hố cũng như các điểm mù như cây cối và địa hình nhấp nhô.
Đường Tâm Nhan đã nghiên cứu về nhưng lỗ có độ khó cao khi còn nhỏ, chỉ là sau khi cha cô gặp chuyện, gia đình rơi vào cảnh khó khăn cô mới không còn thời gian và sức lực để tiếp tục những hoạt động giải trí có chi phí cao như thế này.
Vẫn là Mặc Trì Úy đánh trước.
Rõ ràng rằng, hắn thường xuyên đánh golf, mặc dù ở mức nghiệp dư nhưng đánh rất tốt.
Hắn đánh ba lượt là đã đưa bóng vào lỗ rồi.
Đường Tâm Nhan mím môi, tâm trạng căng thẳng của cô được giải tỏa một chút.
Cho dù cô có cần ba lượt đánh để vào lỗ, thì cô và hắn vẫn hòa, đánh thêm một lỗ cũng nắm chắc phần thắng.
Hơn nữa, đường bóng thế này cô cũng chỉ cần hai lượt đánh là có thể đưa bóng vào lỗ rồi.
Nhưng, Đường Tâm Nhan còn chưa kịp vung gậy thì trời ban nãy hẵng còn trong xanh đột nhiên lại ùn ùn mây đen kéo đến, ngay sau đó mưa như trút nước.
Trận mưa này quá đột ngột, đột ngột đến mức toàn thân Đường Tâm Nhan ướt đẫm, cô còn chưa kịp phản ứng.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đang bị hơi nước che khuất, đôi lông mi dài chớp chớp liên tục.
Ông trời đang trêu đùa cô sao?
Cô nắm chắc phần thắng rồi thì đột nhiên lại đổ mưa!
Đường Tâm Nhan cắn môi thật mạnh, cô nhìn người đàn ông cũng đang dầm mình trong mưa.
Cho dù hắn cũng ướt đẫm cả người, nhưng trông lại chẳng có gì thảm hại, trái lại vẫn giữ cái vẻ cao qúy xuất trần, khiến người khác khó rời mắt.
Cô mím môi, đưa tay lên lau những giọt nước trên mặt, cô dùng giọng thương lượng nói với Mặc Trì Úy, “có thể đợi mưa tạnh rồi tiếp tục đánh không?”