Đường Tâm Nhan ngồi lại ở đại sảnh gần hai mươi phút.
Diệp Nhiễm biết tâm trạng cô không tốt, cũng không làm phiền cô, yên lặng ngồi bên cạnh cô.
Uống xong một cốc cà phê, tâm trạng Đường Tâm Nhan rối như tơ vò giờ đã nảy ra một chủ ý.
Cô đứng dậy, lấy ra hai túi đựng đồ thể thao trong khu vui chơi.
Sau khi cùng với Diệp Nhiễm thay xong, ngồi xe điện đến sân cỏ.
Sau khi xuống xe, Diệp Nhiễm nhìn thấy ánh mắt trắng đen rõ ràng của Đường Tâm Nhan đang hướng về phía người đàn ông, khôi ngô cao quý như một vị thần kia, cô hoài nghi hỏi: “Tâm Nhan, người đó có thể giúp cậu ly hôn sao?”
Đường Tâm Nhan gật đầu, cô nhìn Mặc Trì Úy đang cầm gậy đánh golf, đội mũ và đeo kính râm thân hình cao ráo, đầu ngón tay cô khẽ cong lên, cảm thấy có chút căng thẳng.
Cô cần Mặc Trì Úy giúp cô ly hôn với Phó Tư Thần, nhưng cô lại không muốn ly hôn rồi lại lập tức kết hôn với hắn.
Vậy nên, cô muốn đánh cược với Mặc Trì Úy một ván.
Đường Tâm Nhan cười với Diệp Nhiễm một cái, “Nhiễm Nhiễm, cậu đến khu nghỉ giải lao đợi mình nhé.”
Diệp Nhiễm ừ một tiếng, cô không nhìn Đường Tâm Nhan nữa, không hiểu sao lại liếc qua người đàn ông khiến người khác không thể rời mắt kia.
……
Lục Tử Thâm đánh xong một trận, nhìn thấy Đường Tâm Nhan đang đi về phía bọn họ, anh nhướng đôi lông mày thanh mảnh, “Tứ ca, chị dâu tương lai đến rồi.”
Mặc Trì Úy híp đôi mắt đen láy sâu thẳm, hắn không quay đầu lại, chuyên tâm đánh bóng vào lỗ, hai tay nắm chặt lấy gậy đánh golf, hai chân dang rộng bằng vai, tư thế đánh bóng tiêu chuẩn.
Đường Tâm Nhan bước đến bên cạnh Lục Tử Thâm, cô gật đầu với anh tỏ ý chào hỏi, đôi mắt trong veo nhìn về phía Mặc Trì Úy.
Mấy phút sau, Mặc Trì Úy khua gậy, quả bóng trắng nhỏ xinh bắn lên không trung, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp rồi chậm rãi rơi vào lỗ bóng.
Đường Tâm Nhan và Lục Tử Thâm cùng vỗ tay.
Mặc Trì Úy tháo kính râm cài lên cổ áo, đôi mắt đen sâu thẳm chăm chú nhìn cô một cái.
Cô mặc một chiếc áo thể thao liền mũ, mái tóc xoăn dài buộc cao kiểu đuôi ngựa, đầu đội một chiếc mũ che nắng màu trắng, không trang điểm, nước da trắng như ngọc lấp lánh dưới ánh nắng, thật giống như trứng gà luộc mới bóc vỏ, ngũ quan xinh đẹp tinh xảo, mà vẫn có chút ngây thơ, nhìn như một cô học sinh với tốt nghiệp cấp ba, vừa trẻ trung lại vừa có sức sống.
Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu, bước đến trước mặt Mặc Trì Úy, đôi lông mi thanh mảnh khẽ run, “Mặc tổng, kỹ thuật đánh bóng của anh thật điêu luyện.”
Mặc Trì Úy đưa gậy đánh bóng cho nhân viên đang đeo túi dụng cụ đánh golf đằng sau, cất giọng trầm ấm dày dặn, “Có chuyện gì nói thẳng.”
Hắn híp nhẹ đôi mắt đen sâu thẳm như hố đen vũ trụ, khí chất đàn ông trưởng thành cao qúy bức người.
Mỗi lần nói chuyện với hắn, Đường Tâm Nhan đều cảm thấy như học sinh đang đối diện với thầy giáo, thật căng thẳng và không được tự nhiên.
Móng tay cắt gọn của cô nhẹ bấm vào lòng bàn tay, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy của Mặc Trì Úy, cô khẽ nói: “Tôi muốn đánh cược với anh một ván.”
Mặc Trì Úy thích thú nhếch môi, nhìn như đang cười, nhưng lại vẫn giữ vẻ lãnh đạm, “Cược cái gì?”
“Thi chơi đánh golf, do vấn đề về thời gian, chúng ta sẽ đánh ba hiệp. Nếu tôi thắng, anh hãy thuyết phục Lục Tử Thâm giúp tôi ly hôn, nếu tôi thua, tôi sẽ đồng ý yêu cầu của anh.”
Tay phải của Mặc Trì Úy nhẹ vuốt vuốt cằm cong gợi cảm của mình, nếu như hắn nhớ không nhầm, trong tài liệu điều tra về cô có ghi là, trước khi Đường gia phá sản, cô từng giành quán quân ngôi sao tương lai trong cuộc thi đánh golf dành cho thanh thiếu niên.
Vậy nên, cô dùng sở trường của mình để thách thức hắn trong lĩnh vực mà hắn không giỏi lắm.
Đúng là một người phụ nữ lanh lợi.
Đợi khoảng một phút, vẫn chưa nhận được được câu trả lời của Mặc Trì Úy.
Đường Tâm Nhan thấy Mặc Trì Úy cao quý xuất trần, khuôn mặt khôi ngô không lộ vẻ đắc ý, cô mím đôi môi đỏ mọng, khẽ nhướng đôi lông mày, “Mặc tổng, không dám nhận lời thách đấu của tôi sao?”
.