Người đàn ông đó còn sâu hiểm khó lường hơn Phó Tư Thần, khiến người ta khó nhìn thấu tâm can, ngay cả đến Phó Tư Thần cô còn không giữ được thì nói gì đến người đàn ông đó?
Có thật sự cần phải mạo hiểm không?
Đường Tâm Nhan nhắm mắt, suy tư rối như tơ vò không cách nào tháo gỡ.
Về đến San Hồ Viên, tắm gội xong, Đường Tâm Nhan nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Cơ thể cô mệt mỏi lạ thường.
Cô cứ nghĩ rằng mình sẽ mất ngủ sau khi chứng kiến cảnh tượng triền miên của Phó Tư Thần và Đường Vũ Nhu, nhưng chẳng mấy chốc thì cô đã ngủ rồi.
Hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ tràn ngập trong phòng, Đường Tâm Nhan bị tiếng chuông cửa lanh lảnh đánh thức.
Xoa xoa mái tóc rối bù, cô ngáp ngắn ngáp dài, mắt nhắm mắt mở ra mở cửa.
“Tâm Nhan, mình đem bữa sáng cho cậu!”
Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng êm tai của Diệp Nhiễm, Đường Tâm Nhan mở đôi mắt nặng trĩu, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ, “Cảm ơn nhé!”
“Đừng khách sáo, từ giờ trở đi, mình đã là trợ lý của cậu rồi!”
Đường Tâm Nhan đón lấy bữa sáng, kéo Diệp Nhiễm vào trong, khuôn mặt nhỏ bé dịu dàng vẫn đang ngái ngủ, “Cậu mới đừng nên khách sáo với mình, mặc dù nhiều năm không gặp, nhưng mình vẫn luôn coi cậu là bạn tốt.”
Diệp Nhiễm nắm lấy cánh tay của Đường Tâm Nhan, cười nói: “Được, sau này mình sẽ cố gắng giúp cậu!”
Diệp Nhiễm mang theo bánh bao, cháo trứng thịt, sữa đậu nành, đều là những thứ Đường Tâm Nhan thích ăn.
Lúc ăn sáng, Đường Tâm Nhan liên hệ một luật sư chuyên giải quyết những vụ ly hôn ở An Thành.
Diệp Nhiễm nghe xong cuộc điện thoại, hoài nghi hỏi, “Tâm Nhan, cậu thật sự ly hôn với thiếu gia sao?”
Phó Tư Thần là Phú nhị đại[1] có tiếng của An Thành, nam thần vàng ngọc, bao nhiêu phụ nữ khao khát hắn, nghe nói hắn là đối tượng mơ ước hàng đầu.
Đường Tâm Nhan gật đầu chắc nịch, “Mình muốn ly hôn.”
Diệp Nhiễm cũng không hỏi nhiều, sợ khiến cho Đường Tâm Nhan đau lòng, cô chuyển chủ đề, “Vậy buổi chiều mình cùng cậu đi gặp luật sư!”
Đường Tâm Nhan uống sữa đậu nành xong, nhìn Diệp Nhiễm đang lo lắng cho mình, cười gật đầu, “Được.”
……
Luật sư mà Đường Tâm Nhan hẹn gặp họ Hà, điểm hẹn là trong một khu vui chơi.
Trong khu này có rất nhiều hoạt động liên quan đến bóng.
Sau khi đến đây, Đường Tâm Nhan bảo Diệp Nhiễm đi dạo xung quanh, cô ở lại sảnh lớn đợi luật sư.
Thời gian uống xong một ly cà phê thì Luật sư Hà đến.
Chỉ là, hắn còn dẫn theo một vị luật sư khác là Lục Tử Thâm.
Đường Tâm Nhan khẽ cau mày, không kìm được mà cảm thán rằng trái đất này thật nhỏ.
Lục Tử Thâm cũng nhìn thấy Đường Tâm Nhan, anh hướng về phía Đường Tâm Nhan cười gật đầu tỏ ý chào hỏi, nói gì đó với luật sư Hà đang đi bên cạnh sau đó lịch sự rời đi.
Luật sư Hà ngồi đối diện Đường Tâm Nhan, hai người chào hỏi nhau, luật sư Hà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “Bà Phó, thật ngại quá, tôi không thể nhận vụ ly hôn của bà.”
Trái tim Đường Tâm Nhan bất an.
Luật sư Hà nhìn khuôn mặt diễm lệ của Đường Tâm Nhan, bình tĩnh nói: “Không giấu gì cô, vụ ly hôn của Phó gia, không có ai dám nhận. Nếu cô cứ khăng khăng muốn ly hôn, tôi đề xuất cô hãy tìm luật sư Lục Tử Thâm.”
Đường Tâm Nhan từ từ siết chặt đôi tay nhỏ đang cầm cốc cà phê.
Sau khi luật sư Hà rời đi, Đường Tâm Nhan một mình ngồi đó một lúc, mãi cho đến khi Diệp Nhiễm bước qua, “Sao rồi? luật sư Hà đã nhận chưa?”
Đường Tâm Nhan lắc đầu, đôi môi mím chặt đến trắng bệch, “không nhận.”
Diệp Nhiễm vừa định nói thì đột nhiên giọng nói ôn hòa như ngọc của Lục Tử Thâm truyền đến, “Tứ ca, bên này.”
Đường Tâm Nhan bất giác quay đầu lại.
Dáng người cao cao đập vào mắt.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi cổ đứng sọc xanh trắng, quần kaki ống rộng thanh lịch, chân đi một đôi giày thể thao trắng, cởi bỏ đôi dày da kiểu tây lại thêm mấy phần nho nhã và ung dung. Mái tóc ngắn đen mềm mại, khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm, ngũ quan tinh xảo.