Qua cánh cửa phòng tắm khép hờ, cô nhìn thấy một cảnh tượng khiến máu trong cơ thể cô hoàn toàn đông cứng.
Đường Vũ Nhu ngồi trên bệ rửa tay, đôi chân thon dài trắng nõn kẹp vào eo Phó Tư Thần, khuôn mặt ửng đỏ, thở gấp.
Phó Tư Thần vùi mặt vào cổ Đường Vũ Nhu, hai tay ôm chặt lấy vòng eo mảnh mai của cô ta.
Âm thanh của một người đàn ông thở gấp và tiếng rên kiều diễm của người phụ nữ đan xen với nhau tạo nên một bầu không khí ái muội, mê man.
Hóa ra hắn nhắn tin bảo cô qua đây không phải là để nói chuyện ly hôn mà là để cô chứng kiến cảnh tượng niềm vui xác thịt của hắn.
Đã quyết không buồn vì tên khốn này nữa, nhưng tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, lồng ngực cô vẫn như thắt lại, khiến cô khó thở.
Hai tay đang buông bên người nắm chặt lại, bấm chặt đầu ngón tay vào lòng bàn tay, cô không nhìn thêm nữa, quay người nhanh chóng rời đi.
Gần như trong khoảnh khắc cô quay người đi, trong đôi mắt ngập tràn hơi nước của Đường Vũ Nhu đã nhìn về phía cô.
Cô ta cho rằng Đường Tâm Nhan sẽ phát rồ lên mà xông vào, chất vấn cô ta và Phó Tư Thần giống như một người phụ nữ đanh đá.
Không ngờ cô ta cứ thế mà rời đi.
Hơn nữa, biểu cảm vừa rồi của cô ta, dường như chẳng hiện lên vẻ đau khổ thấu xương, sống không bằng chết!
Đường Vũ Nhu dấy lên chút nghi ngờ, lẽ nào Đường Tâm Nhan không yêu Phó Tư Thần nữa sao?
Không, tuyệt đối không thể.
Đường Tâm Nhan và Phó Tư Thần là bạn thanh mai trúc mã, lại đều là tình đầu của nhau, Phó Tư Thần đến giờ vẫn không quên được Đường Tâm Nhan, Đường Tâm Nhan có lý nào lại quên anh ta được?
Nhận thấy Đường Vũ Nhu thất thần, Phó Tư Thần gõ mạnh cô ta một cái.
Đường Vũ Nhu kêu lên một tiếng, đôi tay mềm mại như tơ lụa ôm lấy cổ Phó Tư Thần, khẽ cắn vào tai hắn, “Tư Thần, anh ly hôn đi, rồi cưới em!”
Phó Tư Thần vẫn còn mang theo mấy phần xông ý, anh nhìn người phụ nữ ửng hồng trước mặt, đôi mắt bị hơi nước che mờ, dần dần lẫn lộn giữa bóng hình của cô và Đường Tâm Nhan.
Anh tự lừa dối mình, chiếm lấy đôi môi của cô.
Càng lúc càng hưng phấn, đầu óc anh ta như có pháo hoa nổ bùng lên ánh sáng rực rỡ, anh ta ghé vào tai cô, bất giác thủ thỉ, “Tâm Nhan, anh yêu em!”
Đường Vũ Nhu vẫn đang đắm chìm trong dư vị mê đắm nghe được lời này của Phó Tư Thần thì thật sự bị sốc.
Trái tim như bị bóp nát một cách tàn nhẫn bởi một bàn tay vô hình.
Cô ta vẫn luôn mong chờ anh có thể nói với cô ba chữ ‘Anh yêu em’, thế mà anh lại gọi tên Đường Tâm Nhan!
Rốt cuộc thì cô có điểm nào không bằng Đường Tâm Nhan chứ, anh ta rõ ràng biết Đường Tâm Nhan lả lơi ong bướm không sạch sẽ, nhưng sâu trong tâm khảm anh ta vẫn yêu Đường Tâm Nhan!
Đường Vũ Nhu cắn răng, đôi mắt đỏ ngầu lên, trong lòng lặng lẽ hạ quyết tâm, cô nhất định sẽ thay thế Đường Tâm Nhan, trở thành vợ chính thức của Phó Tư Thần!
……
Đường Tâm Nhan ngồi trong xe, vùi mặt vào đôi tay đang nắm chặt lấy vô lăng, máu huyết trong người cô như bị bao phủ bởi băng tuyết, lạnh lẽo như đến đóng băng.
Người thiếu niên tuyệt vời của những năm tháng thanh xuân ấy đã thay đổi hoàn toàn rồi.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, cô thấy thật ghê tởm!
Cầm điện thoại lên, cô gửi tin nhắn cho cha chồng vẫn đang ở nước ngoài.
Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng ly hôn, nhanh chóng tránh xa cuộc sống của Phó Tư Thần!
Cô không thể chịu đựng thêm một giây một phút nào nữa!
Ít phút sau, cha chồng nhắn lại: Tâm Nhan, ta vẫn giữ câu đó, ta không đồng ý hai con ly hôn, nếu Tư Thần làm chuyện có lỗi với con, khi ta trở về ta sẽ đánh chết nó!
Cha chồng không đồng ý, Phó Tư Thần cũng không đồng ý, lại không có luật sư nào ở An Thành dám nhận vụ ly hôn của cô, chẳng lẽ cô cứ phải tiếp tục chứng kiến những chuyện ghê tởm của Phó Tư Thần với Đường Vũ Nhu sao?
Không hiểu sao cô lại nghĩ đến người đàn ông lạnh lùng tự cao tự đại, khôi ngô tuấn tú khó ai sánh được đó!
Hắn nói, cho cô thời gian ba ngày suy nghĩ.
Hắn nói nhìn cô vừa mắt, thân hình vừa vặn, mùi thơm tự nhiên.
Lẽ nào, cô thật sự vì muốn ly hôn với Phó Tư Thần mà lại đi kết hôn với người đàn ông khác sao?
[1] Kiếm bạt nõ trương (剑拔弩张): gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây ý nói gươm súng sẵn sàng