Trán Mạnh Bạch Chỉ đụng vào vách tường, rách một mảng da, máu tươi không ngừng trào ra ngoài.
Màu máu đỏ tươi, rơi trên hàng mi dài, làm tầm nhìn của cô trở nên mơ hồ.
Nàng không lau đi, hai mắt vẫn như trước chăm chú nhìn vào người đàn ông trên ghế da, giọng điệu run rẩy nói: “Trì Úy, có phải anh nhớ đến ông ngoại và mẹ anh không?”
Trong ấn tượng của cô, không có việc gì có thể làm anh mất khống chế như thế được.
Trừ phi, anh nhớ đến những chuyện quá khứ đau thương, đẫm máu đó.
Mặc Trì Úy nhắm lại đôi mắt đỏ ngầu, vừa nãy anh thật sự đã rơi vào trạng thái điên cuồng thù hận.
Dường như cứ cách một khoảng thời gian, anh cần phải nhờ đến sự tư vấn của bác sĩ tâm lý.
Đã rất lâu anh chưa hề phát tác trạng thái này.
Cũng chỉ là cú điện thoại của anh cả lúc nãy, những lời nói của anh ấy, làm anh nhớ tới mối thù khắc cốt ghi tâm đẫm máu ngày xưa.
Đường Lôi ――
Đó chính là kẻ thù mà anh chỉ hận không thể băm vằm thành trăm mảnh.
Mặc dù lão ta đã chết, nhưng cũng không đủ để dập tắt nỗi hận trong lòng anh.
Mặc Trì Úy đứng dậy, ôm Mạnh Bạch Chỉ lên khỏi mặt đất.
Anh lấy ra hòm thuốc, khuôn mặt không chút cảm xúc giúp cô khử trùng và băng bó vết thương trên trán.
“Xin lỗi.” Anh trầm giọng nói.
Đôi mắt Mạnh Bạch Chỉ thoáng nổi lên chút nước mắt uất nghẹn, những giọt nước mắt lấm tấm nơi hàng mi dài, muốn từ bỏ nhưng lại không nỡ, làm người khác thương tiếc.
Nhìn thấy Mạnh Bạch Chỉ cố nén nước mắt, không hiểu sao Mặc Trì Úy lại nghĩ đến cô gái trước kia.
Cô ấy chính là con gái của Đường Lôi sao?
Cô ấy nói cô ấy là Đường Tâm Nhan!
Trước đây là anh khốn nạn, anh đã đem mối thù giữa anh và cha cô áp đặt hẳn lên người cô.
Anh khiến cho cô yêu anh, sau đó lại tàn nhẫn bỏ rơi cô đúng không!
Cô đau khổ như vậy, thất vọng phẫn uất như vậy, trong lòng nhất định vô cùng đau đớn!
Mục đích của anh, dường như đã đạt được rồi.
Chỉ là, anh lại chẳng có chút cảm giác nào.
Anh lựa chọn quên đi cô.
Đôi môi mỏng nhếch cười, gợi lên vẻ lạnh lùng lãnh đạm, đôi mắt đen sâu thẳm như hòa vào vụn băng, lạnh lẽo, chẳng có chút ấm áp nào.
Mạnh Bạch Chỉ nhìn thấy ánh mắt thâm sâu lạnh lùng của Mặc Trì Úy, cô biết anh không hề nhìn cô.
Là thông qua cô, nghĩ đến một người phụ nữ khác đúng không?
Có điều nhìn vẻ mặt của anh, hẳn là không có cảm tình gì, chỉ có thù hận sâu sắc!
Đúng vậy, cô không tin, anh còn có thể lại một lần nữa yêu phải con gái của kẻ thù.
Đường Tâm Nhan cũng tuyệt đối không có vận may đó, có thể lại một lần nữa nhận được tình cảm từ anh
Hơn nữa, lúc đầu anh tiếp cận Đường Tâm Nhan chẳng phải vì Tiểu Nghê hay sao?
Chẳng qua sau đó, trái tim anh trở nên mềm mại, cũng bị chiếm đi mất.
…
Cuối tuần, Đường Tâm Nhan đến công ty, cô phát hiện từ lúc bước vào cửa công ty, thấy đồng nghiệp đều nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.
Đến bộ phận thiết kế, lại có tốp năm tốp ba đồng nghiệp vây quanh cùng nhau, xì xào bàn tán về cô.
Đường Tâm Nhan cảm thấy không thể hiểu nổi.
Ngồi vào bàn làm việc, cô mở máy tính ra.
Cô bạn đồng nghiệp ngồi đằng sau lặng lẽ đi tới, nhắc nhở bên tai cô: “Cô lên diễn đàn công ty đi.”
Đường Tâm Nhan nhanh chóng mở trang web.
Chỉ thấy cảnh hôm qua cô chặn xe Mặc Trì Úy đã bị đăng trên trang web cả rồi.
Trong số sáu, bảy bức ảnh được chụp có cả tấm ảnh cô tát Mặc Trì Úy.
Có lẽ bức ảnh ấy được chụp lại từ camera giám sát.
Bên dưới bức ảnh còn có một đoạn văn, đại khái ý tứ là cô là một phụ nữ có thai, muốn đũa mốc đòi chòi mâm son, sử dụng đủ các loại thủ đoạn, nhưng vẫn không cách nào khiến cho đối tác công ty LOL là giám đốc trung tâm thương mại M. X chú ý, vì thế thẹn quá hóa giận, ra tay đánh người.
Đường Tâm Nhan cụp cụp mắt, cô bình tĩnh đóng lại trang web.
Những người muốn cười nhạo cô, thấy cô bình tĩnh như không hề xảy ra chuyện gì, cũng không khỏi nghi hoặc và hiếu kỳ.