“Tâm Nhan, cô đừng từ bỏ, tuy rằng lúc này anh ta ra rất đáng giận, nhưng cũng là vì không nhớ ra cô, về tình có thể tha thứ được, cô thấy đúng không?”
Đường Tâm Nhan không trả lời Cố Nhiễm Nhiễm, quay trở lại phòng ngủ, nằm trên giường, nghĩ đến cảnh cô chặn xe của anh trước trung tâm thương mại.
Mấy tháng không gặp, anh càng thêm anh tuấn, càng thêm thành thục, cũng càng thêm lạnh lùng.
Bốn chữ người lạ tránh ra, anh đã lý giải rất tốt.
Con người có lẽ đều mang lòng tham, trong ba tháng không có tin tức gì về anh, cô đã vô số lần nghĩ tới, chỉ cần anh sống thật tốt là được rồi.
Cho dù ngày nào đó anh không còn thích cô nữa, không cần cô nữa, cô cũng chẳng có gì phải oán thán.
Chỉ là khi thật sự nhìn thấy anh, cô mới phát hiện, những gì mình muốn vượt xa việc chỉ cần anh còn sống.
Nhiễm Nhiễm bảo cô đừng từ bỏ, cô yêu anh như vậy sao có thể dễ dàng từ bỏ đây?
Anh không nhớ ra cô nữa, nhưng cô có thể từ từ cùng anh tìm lại được ký ức.
Mặc kệ quá trình này gian khổ đến đâu, cô cũng sẽ tiếp tục kiên trì.
…
Trong thư phòng của biệt thự.
Mặc Trì Úy ngồi trên ghế da sau bàn làm việc, đôi môi mỏng ngậm lấy điếu thuốc lá, như có như không rít lấy một hơi.
Vốn dĩ phải xử lý công việc, nhưng trong đầu anh lại chỉ hiện ra khung cảnh người phụ nữ kia nước mắt tràn đầy khuôn mặt đang chất vấn anh.
Cố gắng tìm kiếm bóng hình của cô ấy trong ký ức, nhưng lại chẳng thế nghĩ ra điều gì.
Huyệt thái dương lại bắt đầu giật giật, đau đớn như vô số mũi kim đâm sâu vào.
Anh tăng tốc độ hút thuốc, làn khói trắng xanh làm mờ đi đường nét lạnh lùng sắc sảo của anh.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh nhìn vào hiển thị tên người gọi, nhấn nút trả lời.
“Đại ca, em có việc vừa lúc muốn hỏi anh.”
Đầu kia điện thoại, Phong Tiêu im lặng vài giây, lạnh giọng mở miệng: “Hỏi đi.”
“Sau khi em tỉnh lại, có phải đã quên đi một phần ký ức không?”
“Sao lại hỏi vậy?”
Mặc Trì Úy nói ra việc hôm nay gặp được Đường Tâm Nhan ở bãi đỗ xe trung tâm thương mại
“Có một người, quả thật chú đã quên.”
Mặc Trì Úy chau mày: “ Là ai?”
“Con gái của Đường Lôi.”
Khuôn mặt anh tuấn của Mặc Trì Úy liền trở nên âm trầm lạnh lẽo, khí tức u ám bên người tản ra như mưa gió: “Anh cả anh vừa nói gì thế?”
“Chú vì trả thù, vì Tiểu Nghê, không ngại tiếp cận con gái của Đường Lôi, sau này lại cắn rứt lương tâm, hơn nữa lại tìm được Bạch Chỉ có thể giúp Tiểu Nghê, chú liền bỏ rơi người ta!”
Chấm dứt cuộc trò chuyện, Mặc Trì Úy cố gắng kiềm chế cơn đau như muốn nứt toác đầu ra, anh lạnh lùng vươn tay, làm tất cả những thứ trên bàn làm việc đều rơi hết xuống đất.
Mạnh Bạch Chỉ bưng một ly sữa nóng đến, đi đến cửa thư phòng, nghe được tiếng đồ vật rơi xuống mặt đất.
Nàng giật mình đến nỗi làm rơi cả sữa trên tay xuống đất, mặc kệ làn váy bị ướt, cô vội vàng đẩy cửa ra, nhìn vào trong thư phòng
Máy tính trên bàn làm việc, điện thoại, giấy tờ văn bản, đèn bàn, đều rơi cả xuống đất
Mặc Trì Úy vẻ mặt lạnh lùng dựa vào bàn làm việc, hơi thở có hơi dồn dập gấp gáp.
Mạnh Bạch Chỉ chạy đến trước mặt anh, đầu ngón tay mới vừa động đến bả vai, đã bị anh lạnh lùng quát một tiếng: “Cút!”
Mạnh Bạch Chỉ bị anh quát, bị dọa cho một trận, cả người lùi lại hai bước.
Người đàn ông đang nằm trên bàn làm việc, đôi mắt đỏ ngầu, như dã thú ngủ yên trong bóng tối, vô cùng nguy hiểm khiến cho người ta sợ hãi, làm cho người ta không dám cũng không có cách nào tới gần được.
Mạnh Bạch Chỉ sợ đến run rẩy, nước mắt lần lượt chảy cả ra.
Nhưng cô không vì sợ hãi mà rời đi, đánh bạo tới gần anh: “Trì Úy, anh làm sao vậy, anh có chỗ nào không thoải mái ư? Em tìm bác sĩ đến nhé được không?”
Vừa dứt lời, thân thể nhỏ nhắn mềm mại của cô đã bị một sức lực mạnh mẽ đẩy ra.
Mãi đến khi một tiếng nổ lớn vang lên, Mặc Trì Úy mới từ từ khống chế được cảm xúc, chậm rãi lấy lại tinh thần.