Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!

Chương 452: Mất đi (2)



Đường Tâm Nhan chậm rãi mở to mắt, hành động đầu tiên là giơ tay sờ lên bụng, phát hiện bụng vẫn hơi nhô lên, cô mới thở phào một hơi.

Nhưng ngay sau đó, sự đau đớn lại lan tràn trong lòng.

Hàng mi dài run rẩy, cô nhìn vợ trưởng thôn vừa đỡ cô lên, giọng nói hơi run lên: “Tìm được anh ấy chưa?”

Vợ trưởng thôn không dám nhìn thẳng vào mắt Đường Tâm Nhan, bà ấy dịch chuyển tầm mắt, vẻ mặt có chút mất tự nhiên nói: “Vẫn còn đang tìm…”

Nỗi sợ hãi và bất an hoàn toàn lấn chiếm cõi lòng Đường Tâm Nhan.

Nhắm mắt lại, giọng nói cô vô cùng khàn: “Tôi đã hôn mê bao lâu rồi?”

“Hai ngày hai đêm.”

Đường Tâm Nhan nghe được mình đã hôn mê hai ngày hai đêm mà Mặc Trì Úy vẫn bặt vô âm tín, máu trong người cô như ngừng chảy, toàn thân dần trở nên lạnh lẽo.

Trái tim không ngừng đập mặt, nỗ lực nói với chính mình, anh sẽ không có chuyện gì, anh sẽ không có chuyện gì…

Thế nhưng, hai ngày không có tin tức gì của anh, cô sao có thể tự thôi miên mình coi như không có chuyện gì được, dù có làm gì cũng không thể giảm bớt sự lo lắng và bất an trong lòng cô.

Cô cắn môi, lại nhìn về phía vợ trưởng thôn hỏi: “Cô ấy đã tỉnh chưa?”

“Con bé vẫn còn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, chưa biết khi nào mới tỉnh lại.” Vợ trưởng thôn lau nước mắt đang chực trào chảy ra: “Cảnh sát vẫn luôn điều tra chuyện này, nhưng cho đến giờ vẫn chưa có kết quả, sao chỉ trong một buổi tối mà lại xảy ra nhiều chuyện vậy chứ…”

Đường Tâm Nhan nghĩ đến những con rắn độc trên giường, chắc chắn là có người muốn hại chết cô, kết quả lại liên lụy cô gái kia và Mặc Trì Úy.

Cô đúng là ngôi sao chổi đen đủi!

Xốc chăn lên, Đường Tâm Nhan bước xuống giường.

Vợ trưởng thôn vội đỡ lấy cô: “Tâm Nhan, hiện giờ cô đang mang thai, nếu không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho đứa bé, bác sĩ đã dặn dò cô phải nghỉ ngơi mấy ngày.”

Đường Tâm Nhan nào có tâm tình để nằm một chỗ, ngày nào chưa có tin tức của Mặc Trì Úy thì ngày đó cô còn chưa thể yên lòng được.

Vợ trưởng thôn không thể khuyên được Đường Tâm Nhan, đành phải đưa cô tới con đê nơi Mặc Trì Úy xảy ra chuyện.

Nhìn con sông vẩn đục chảy xiết, ánh mắt cô không giấu nổi thê lương.

Công tác trục vớt vẫn còn tiếp tục.

Đường Tâm Nhan nắm chặt tay lại, đưa lên miệng hung hăng cắn vào, từng dấu răng in hằn lên tay cô.

Cô không khóc, cô không thể khóc được.

Mặc Trì Úy phúc lớn mạng lớn, anh sẽ không có chuyện gì đâu.

Vợ trưởng thôn thấy Đường Tâm Nhan cố kìm nén nước mắt, bà ấy ôm Đường Tâm Nhan vào lòng, vỗ vỗ lưng cô: “Tâm Nhan, muốn khóc thì cứ khóc đi!”

Cuối cùng Đường Tâm Nhan cũng không chịu nổi, khóc nức lên ở trong lòng vợ trưởng thôn.



Công tác trục vớt tiến hành đến ngày thứ năm thì bên cảnh sát truyền tin tới.

Bọn họ tìm được một thi thể, thông báo cho Đường Tâm Nhan tới nhận xác.

Nghe được tin này, Đường Tâm Nhan suýt nữa ngất xỉu.

Anh đã mất tích năm ngày, quả thực hy vọng vô cùng ít.

Nhưng cô vẫn luôn ấp ủ một tia hy vọng cuối cùng.

Mà bây giờ, cảnh sát gọi điện thoại tới, khiến mọi hy vọng của cô đều sụp đổ.

Cô cảm giác cuộc đời mình hoàn toàn biến thành một mảng u ám.

Cô không nói cho mẹ biết, tự mình tới cục cảnh sát xác nhận thi thể.

Cô và trưởng thôn cùng tới.

Ở nhà xác, cô thấy một thi thể sưng vù đã cứng đờ lại.

Cả người mặc một bộ quần áo màu đen, thân hình cao lớn đĩnh đạc.

Có lẽ do áp lực của nước quá lớn nên mặt hoàn toàn biến dạng, không thể nhìn rõ diện mạo.

Nhưng Đường Tâm Nhan chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra đó không phải chồng cô Mặc Trì Úy.

Cảnh sát đang điều tra thân phận của thi thể, Đường Tâm Nhan suy đoán, đó chính là tên thả rắn độc, cũng chính là tên bắt cóc cô gái, khiến Mặc Trì Úy mất tích.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv