Liễu Nguyệt nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Đường Tâm Nhan, cả giận nói: “Mẹ bắt con ly hôn với cậu ta thì con sẽ nghe mẹ sao? Kiểu gì chẳng lén lút gặp cậu ta?”
Hàng mi dài của Đường Tâm Nhan run lên, nước mắt chực trào rơi xuống, chảy thành một hàng dài, cô vội giơ tay lau nước mắt, nhưng hốc mắt vẫn cay cay, khó khăn lắm mới có thể ngừng khóc, lúc này nước mắt lại không kìm được mà chảy xuống.
Liễu Nguyệt thấy dáng vẻ này của cô, vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng: “Cái con bé ngốc này.”
“Mẹ, vì vui quá con mới khóc đấy!” Tuy rằng mẹ chưa thể tha thứ cho Mặc Trì Úy ngay lập tức, nhưng mọi chuyện đã dần tốt lên rồi!
Cô tin rằng chỉ cần tiếp xúc một thời gian, Mặc Trì Úy sẽ thay đổi được suy nghĩ của mẹ về anh, khiến mẹ thích anh.
Nghĩ tới cảnh sau này mẹ và Mặc Trì Úy có thể cùng nhau ngồi trên bàn ăn ấm áp, khóe môi Đường Tâm Nhan không nhịn được mà cong lên.
Thế nhưng tất cả chỉ là tưởng tượng, hiện thực thường rất tàn khốc, hung hăng mang tới cho cô một đả kích.
Trưởng thôn và vợ trưởng thôn tỉnh lại, ôm một cô gái bị thương vội vàng tới bệnh viện.
Phổi cô gái bị nhiễm nước, hiện giờ đã lâm vào tình trạng hôn mê, nhân viên y tế nỗ lực cấp cứu cho cô ấy.
Đường Tâm Nhan đang định xuống lầu mua ít đồ dùng sinh hoạt, đúng lúc gặp được cả nhà trưởng thôn.
Cô cũng đi cùng bọn họ tới bên ngoài phòng phẫu thuật.
Sau khi cô gái được đưa vào phòng phẫu thuật, Đường Tâm Nhan hoảng hốt hỏi: “Có chuyện gì vậy? Cô ấy làm sao vậy?”
Đáy lòng cô dâng lên một dự cảm chẳng lành, khoảnh khắc nhìn thấy cô gái bị đưa vào phòng phẫu thuật, lòng cô như có muôn vàn con sóng ào ào ập đến.
Trưởng thôn nhìn Đường Tâm Nhan, ông ấy ra sức vỗ trán, vẻ mặt vừa rối rắm và trầm trọng: “Tâm Nhan, cậu Mặc Trì Úy…”
Đường Tâm Nhan nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của trưởng thôn, trong lòng cô càng thêm căng thẳng, nắm lấy cánh tay trưởng thôn, giọng nói run rẩy: “Anh ấy rốt cuộc làm sao? Trưởng thôn, ông mau nói cho tôi đi!”
Bởi vì bị kích động, cô nắm chặt lấy cánh tay trưởng thôn, gân xanh trên mu bàn tay đều hiện lên rõ ràng.
Trưởng thôn thở dài, hốc mắt đỏ bừng nói: “Cậu Mặc Trì Úy vì cứu con bé mà nhảy xuống, vật lộn với người trói con bé, sau khi con bé được cứu về, nước chảy quá siết nên cậu ấy không thể lên bờ…”
Đường Tâm Nhan nghe vậy mở to mắt.
Cô che miệng lại, cảm giác như bị sét đánh.
“Tôi đã báo cảnh sát, hiện giờ đội cứu hộ cũng đã tới, họ đều đang dốc toàn lực cứu cậu Mặc.” Trưởng thôn nhìn cả người Đường Tâm Nhan run lên như sắp ngã đến nơi, ông ấy bèn đỡ cô vào ghế: “Tâm Nhan, biết đâu vẫn còn hy vọng, cô đừng quá buồn…”
Đường Tâm Nhan nhìn trưởng thôn, miệng lúc đóng lúc mở, đầu óc cô ong ong, căn bản không hề nghe được ông ấy nói gì, giờ phút này đầu óc cô đã hoàn toàn trống rỗng.
Bị rắn độc cắn đã đáng sợ, giờ còn nghe được chuyện Mặc Trì Úy chưa rõ sống chết, dù tâm lý cô có mạnh mẽ đến đâu đi nữa cũng không thể chịu nổi, cả ngày mơ màng, trước mắt tối sầm, cô lâm vào hôn mê bất tỉnh.
…
Đường Tâm Nhan nằm mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, cô và Mặc Trì Úy tổ chức đám cưới trên một hòn đảo nhỏ xinh đẹp.
Anh đứng trên chiếc thuyền nhỏ, mặc vest trắng, khuôn mặt tuấn tú nhìn về phía cô đang đứng trên bờ cát.
Đi được một nửa đường, đột nhiên một con sóng lớn đánh tới.
Cô chớp chớp mắt, khi mở mắt ra thì chỉ còn lại con thuyền nhỏ lắc lư trên mặt biển.
“Trì Úy, Trì Úy…” Đôi môi cô tái nhợt, yếu ớt gọi.
Không biết là ai đỡ cô lên, cho cô uống một ngụm nước ấm.
….