Đường Tâm Nhan rụt cổ lại, ngước mắt lên nhìn người đàn ông đang ôm chặt cô trong lòng anh.
Nhìn đôi mắt thâm sâu đen tối như bầu trời về đêm cô chợt hoài nghi có phải anh say thật không.
Lúc cô nhìn kĩ lại, trong mắt anh lại mang theo chút âm u, mông lung, trông không tỉnh táo cho lắm.
Người ta đều nói say rượu mới nói lời thật lòng.
Anh vừa mới nói, cô là thuốc của anh, đây là lời từ tận đáy lòng anh có phải không?
Nhưng mà, cô thật sự không biết có nên tin tưởng lời anh nói với cô có phải thật lòng hay không nữa.
Cô hỏi anh năm đó vì sao anh muốn khiến gia đình cô phá sản nhưng anh lại không nói nguyên nhân với cô. Cô còn lâu mới tin đó là do cái gì mà cạnh tranh trên thương trường.
Có cái cạnh tranh nào mà đến mức ba cô phải quỳ trước mặt anh cầu xin chứ?
“Bà Mặc, trở lại bên cạnh anh, được không?” Anh khẽ cắn gặm da thịt ở vùng cổ của cô, hơi thở ẩm ướt, xúc cảm mềm mại ấm áp khiến cô vừa tê vừa ngứa.
Trong đôi mắt xinh đẹp, đen trắng rõ ràng dâng lên một tầng sương mờ ảo.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng của anh, cô khẽ thở dài: “Mặc Trì Úy, chẳng phải chúng ta không quay lại được nữa rồi sao?”
Mặc Trì Úy nhìn đôi mắt phiếm hồng của cô, cắn nhẹ lên môi cô, mắt anh thâm trầm thêm vài phần: “Bà Mặc, hôn anh.”
Hàng mi dài của cô run rẩy, cô nhìn anh mê hoặc.
Anh khẽ nhắm mắt lại, hàng mi che đi ánh mắt đen sâu, cô không nhìn rõ biểu cảm của anh lúc này.
Vừa định mở miệng nói lại nghe thấy thanh âm khàn khàn của anh vang lên: “Cho dù là ở trong mơ em cũng không muốn hôn anh à?”
Đường Tâm Nhan sững người.
Anh coi tất cả mọi thứ đều là giấc mơ sao?
Cũng phải, anh uống nhiều rượu như thế, đương nhiên không phân biệt rõ hiện thực với trong mơ.
“Bà Mặc, em hôn anh đi, được không?” Anh lại lặp lại lời này, trong giọng nói mang theo sự dỗ dành, nhưng cũng giống như mệnh lệnh.
Trái tim trong lồng ngực Đường Tâm Nhan đập thình thịch liên hồi.
Cô nhìn bờ môi mỏng khẽ mím dưới sống mũi cao thẳng kia, cổ họng khẽ nuốt xuống.
Bất luận cô có phủ nhận thế nào hay là giả vờ không muốn yêu anh nữa thì cô cũng không có cách nào lừa dối trái tim mình.
Trong trái tim cô, chứa hình bóng anh, luôn nhớ đến anh.
Anh nói không sai, ngược lại với hận, là yêu.
Cô có thể nhân lúc anh uống say rồi chủ động hôn anh không?
Mấy ngày nay cô thực sự rất nhớ anh …
Trong đầu cô có hai giọng nói thay phiên nhau vang lên, một giọng nói bảo cô đừng hôn anh, anh chính là kẻ thù của gia đình cô. Giọng nói còn lại bảo cô hôn anh đi, dẫu sao thì ngày mai sau khi anh tỉnh lại cũng chỉ coi như một giấc mơ mà thôi.
Cuối cùng, hai tay cô không kìm được nữa mà vòng qua ôm lấy cổ anh.
Cả người như bị anh dẫn dắt, không để ý, không quan tâm mà chủ động dâng môi mình lên.
Cứ coi như một giấc mơ đi!
Lúc cánh môi mềm mại của cô từ từ dán lên môi anh, trong lòng anh thỏa mãn mà thở ra một hơi.
Đôi môi anh ấm nóng, mang theo hương rượu thoang thoảng.
Cô học cách mỗi lần anh hôn cô, nhẹ nhàng phác họa cánh môi anh.
Trong người anh lập tức bùng cháy lên ngọn lửa, mạnh mẽ, điên cuồng dồn về phía bụng dưới.
Anh không có chủ động đáp lại cô mà anh muốn tận hưởng cái cảm giác khi được cô hôn.
Nếu như cô biết anh rất tỉnh táo, có lẽ cô sẽ không chủ động đâu.
Tận đáy lòng anh dâng lên một mùi vị chua xót.
Hóa ra, anh muốn đến gần cô, lại phải dùng đến cách này.
Đường Tâm Nhan hôn lên đôi môi mỏng của anh, cô vừa muốn rút lui thì ngay giây tiếp theo anh đã chế trụ ót cô lại.
Anh cạy mở hàm răng cô, cái lưỡi ấm nóng tiến quân thần tốc, dùng sức quấn lấy lưỡi đinh hương hồng của cô.
Hơi thở bỗng dưng trở nên dồn dập.
Tựa như muốn giải phóng hết nỗi lòng, anh hôn rất sâu, lướt qua ngạc trên, ngạc dưới rồi lại quấn lấy lưỡi của cô dây dưa không dứt.
Điên cuồng mà mạnh mẽ, giống như muốn móc linh hồn của nhau ra vậy.
Bàn tay lớn của anh theo vạt áo cô luồn vào bên trong.