Thế nhưng trên đời này làm gì có nếu như.
Bất luận trong lòng cô có để ý, có yêu anh thế nào thì cô cũng không có cách nào tha thứ cho những việc mà anh đã làm.
Cô sẽ không, mẹ cô cũng vậy.
Cô và anh sẽ không có tương lai.
Đắp chăn cho anh xong cô ép bản thân mình xoay người rời đi.
Nhưng đúng lúc cô vừa xoay người thì cổ tay mảnh khảnh của cô bị bàn tay ấm nóng của anh kéo lại.
Trong trái tim cô rơi bộp một tiếng.
Cô quay đầu nhìn người đàn ông trên giường.
Đôi mắt thâm sâu kia mở ra nhưng có lẽ là vì anh say nên ánh nhìn bị phân tán.
Đường Tâm Nhan khẽ mở miệng, vừa định nói gì đó thì nghe thấy giọng anh say sỉn: “Bà Mặc, anh muốn đi tắm …”
Chất giọng khàn khàn, quyến rũ vô cùng.
Đường Tâm Nhan: “…”
Không muốn quan tâm đến anh, cô dùng sức rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh.
“Bà Mặc, anh muốn cởi quần áo rồi mới ngủ.”
Đường Tâm Nhan không rút tay ra được, cô cũng không muốn phát hỏa với con sâu rượu này đâu, vì có nổi cáu với anh cũng vô ích, anh say rồi, vốn dĩ cũng chẳng nghe hiểu cô nói gì.
“Tôi đi tìm nhân viên phục vụ khách sạn đến giúp anh.”
“Anh chỉ muốn bà Mặc thôi.”
Đường Tâm Nhan nghĩ đến hồi nãy anh bị Từ Oanh Oanh dìu vào phòng của cô ta, suýt nữa còn bị cô ta giở trò lợi dụng, sắc mặt cô không tốt nói: “Chỉ muốn tôi giúp mà sao anh còn vào phòng của Từ Oanh Oanh?”
Khuôn mặt anh mê man nhìn cô: “Cái gì mà Từ Oanh Oanh?”
Một tay còn lại của Đường Tâm Nhan không bị anh nắm đưa lên vỗ trán, cô nói lý với con sâu rượu này làm gì cơ chứ?
“Bà Mặc, giúp anh thay quần áo …”
Đường Tâm Nhan trước giờ chưa từng nghĩ rằng đàn ông sau khi uống say lại có một mặt bám dính lấy người khác như vậy.
“Hôm nay anh không tắm rửa, không thay quần áo, sáng mai ngủ dậy rồi tắm rửa cũng như nhau cả thôi.”
Người đàn ông trầm mặc vài giây: “Anh muốn thay quần trong.”
Vành tai Đường Tâm Nhan phiếm hồng: “Mặc Trì Úy, anh đừng có mà quá đáng nhé.”
“Bà Mặc …”
Đường Tâm Nhan thực sự không chịu đựng nổi cái chất giọng khàn khàn khi say rượu của anh, nó giống như có năng lực dẫn dắt cô theo vậy, anh yêu cầu hết cái này đến cái khác, cô thế mà lại đầu óc quay cuồng đồng ý mọi yêu cầu của anh.
Người anh cao lớn thế kia làm sao cô giúp anh tắm rửa được cơ chứ.
Cô cởi nút áo sơ mi của anh, cầm khăn sấp nước lau người cho anh.
Lau người xong cô vẫn khá bình tĩnh.
Đến khi tháo thắt lưng, kéo khóa quần xuống, cả khuôn mặt cô đỏ bừng như phải bỏng.
Mặc dù hai người đã có tiếp xúc cơ thể với nhau nhưng cô chưa từng ở gần như vậy nhìn nơi đó của anh.
Nhìn vào cái thứ được bọc bên dưới quần trong của anh, cô tâm hoảng ý loạn mà dời tầm mắt ra chỗ khác.
Cô đứng dậy, đi đến trước va li hành lý của anh.
Lấy một chiếc quần trong ra ném lên giường: “Anh tự thay đi.”
Người đàn ông mắt nhắm mắt mở, không thèm nhúc nhích, Đường Tâm Nhan đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh: “Có làm gì tôi cũng sẽ không thay giúp anh đâu.”
“Bà Mặc, anh đau dạ dày …”
Đường Tâm Nhan thấy anh nhíu mày, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, cô vừa lo lắng vừa không nén nổi chỉ trách anh: “Dạ dày đã khó chịu mà anh còn uống nhiều như vậy? Anh có mang thuốc dạ dày theo không?”
“Không mang.”
“Vậy tôi xuống dưới đi mua.”
Mặc Trì Úy lại kéo tay cô, cô không chú ý một cái liền bị anh kéo vào trong lòng.
Anh nhân cơ hội này mà khóa chặt lấy cô, một cánh tay vòng qua đằng sau cổ cô, ôm lấy đầu cô để cô dựa vào lòng anh.
Đường Tâm Nhan vì hành động đột ngột bất ngờ này của anh mà bị dọa một phen.
Cô còn chưa kịp mở miệng thì chất giọng khàn khàn của anh đã ở bên cổ cô, bên vành tai vang lên: “Bà Mặc, anh có uống thuốc gì cũng không có tác dụng đâu, em chính là thuốc của anh.”
Lúc anh nói, hơi thở nóng bỏng phả vào da thịt cô, giống như lông vũ khẽ lướt qua, vừa tê, vừa ngứa lại nóng bỏng thiêu đốt.