Mặc Trì Úy mới vừa rời đi thì không lâu sau đó Cố Nhiễm Nhiễm cũng tìm tới.
Nhìn thấy đôi môi sưng tấy và đôi mắt ướt lệ của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm buông lời châm chọc: “Đánh nhau với giám đốc Úy à?”
Đường Tâm Nhan thẹn đến đỏ mặt mắng Cố Nhiễm Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, gương mặt thỏ con ngây thơ này của cô thật không hợp với tính cách cô tẹo nào.”
Cố Nhiễm Nhiễm khoác vai Đường Tâm Nhan cười rạng rỡ: “Chị em à, tôi đã chinh chiến bao trận tình trường, đọc được suy nghĩ bao nhiêu đàn ông rồi đó!”
“Tôi không thèm tin đâu nhé!”
“Có biết người tên Trì Chi Hành bạn thân của Mặc Trì Úy không? Trước đây cũng là “thần tử” dưới váy của tôi đó.”
Đường Tâm Nhan không thể tin được trừng mắt há mồm hỏi: “Thật à?”
“Nói đùa thôi.”
Cố Nhiễm Nhiễm đúng là liều thuốc gây cười, khiến cho Đường Tâm Nhan tạm quên đi những buồn phiền trong lòng.
Mặc Trì Úy rời khỏi trung tâm thương mại cũng không quay về đoàn phim mà đến thẳng chỗ tượng Phật. Tiếp theo đây Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ ghi hình chắc cũng ít áp lực hơn nhiều.
Sau khi quay xong, Phượng Cừ nói chuyện riêng với Đường Tâm Nhan, đoạn anh đánh hàng lông mày sắc sảo của mình, nói: “Người đàn ông của cô thật là không biết cảm thông cho nghề nghiệp của diễn viên gì cả, chỉ vậy thôi đã ghen rồi, còn không cho cô tiếp xúc thân mật với nam diễn viên khác, sau này cô làm sao quay được cảnh hôn, cảnh giường chiếu đây chứ?”
Cảnh hôn, cảnh giường chiếu?
Bây giờ cô chỉ bị Phượng Cừ ôm eo, nắm tay thôi anh ấy đã như thế rồi. Nếu sau này thật sự cùng nam diễn viên khác hôn nhau hay quay cảnh giường chiếu, anh ấy sẽ đốt luôn nhà người ta không chừng.
Đường Tâm Nhan nhún vai: “Buổi tối trở về dỗ dành anh ấy là được.”
Phượng Cừ thở dài: “Không chắc đâu.”
Đường Tâm Nhan chỉ cười không đáp.
Buổi chiều Phượng Cừ còn có lịch trình khác, quay xong quảng cáo liền nhanh chóng rời khỏi trường quay.
Đường Tâm Nhan cũng tẩy trang, thay đồ. Cố Nhiễm Nhiễm mời cô đến dùng bữa tại khu ẩm thực tầng 5 trung tâm thương mại.
Cố Nhiễm Nhiễm là một tín đồ ăn uống điển hình, từ những nhà hàng cao cấp đến những quán ăn đêm nhỏ cô ấy đều không bỏ qua bất cứ chỗ nào.
Cố Nhiễm Nhiễm mua mấy phần thức ăn vặt, Đường Tâm Nhan cảm thấy nhiều dầu mỡ quá, bụng lại cảm thấy khó chịu.
Thấy sắc mặt Đường Tâm Nhan hơi lạ, Cố Nhiễm Nhiễm lo lắng hỏi: “Sao vậy, không khoẻ ở đâu sao?”
Đường Tâm Nhan lắc đầu đáp: “Gần đây cứ hay bị buồn nôn nhưng lạ nỗi ăn lại rất ngon miệng. Cô xem, có phải là tôi béo lên rồi không?”
Cố Nhiễm Nhiễm đặt đôi đũa trong tay xuống, quan sát Đường Tâm Nhan thật kỹ: “Đúng vậy, tôi phát hiện gần đây cô rất hay than đói, lại còn rất dễ bị buồn nôn, trước đây cô còn nói với tôi ăn uống không được ngon miệng, tôi cũng không chú ý đến lắm, nhưng giờ đây nghĩ lại thì có chút lạ đó.”
“Sao lại lạ?” Trước giờ bao tử của cô không được tốt, thường hay xuất hiện tình trạng như gần đây.
Cố Nhiễm Nhiễm tiến sát lại Đường Tâm Nhan, hỏi nhỏ: “Chu kỳ sinh lý của cô không thấy đến bao lâu rồi?”
“Mấy ngày trước có đến nhưng lượng máu ra không nhiều.” Đường Tâm Nhan không hiểu sao đột nhiên sắc mặt Cố Nhiễm Nhiễm lại trông có vẻ vô cùng nghiêm túc: “Trước giờ chu kỳ sinh lý của tôi cũng không theo quy luật cho lắm, lần trước 2,3 tháng còn không thấy xuất hiện nữa kìa.”
“Nhưng lúc trước cô có buồn nôn và thèm chua không?”
Lúc Đường Tâm Nhan mười mấy tuổi, gia đình gặp chuyện, sức khoẻ của mẹ cô không được tốt lắm, có nhiều vấn đề kiến thức của cô không bằng người khác.
Cô cũng không hiểu thèm chua và kinh nguyệt không đều có gì liên quan đến nhau.
Cô nghĩ một hồi, lắc đầu đáp: “Hình như là không có.”
Cố Nhiễm Nhiễm nghe vậy, hai mắt liền mở to. Cô liếc nhìn vùng bụng bằng phẳng của Đường Tâm Nhan: “Tâm Nhan, có phải là cô đã…”
“Sao vậy Nhiễm Nhiễm?”
“Nhưng mà cô và chồng cô cũng chưa có động phòng mà, chắc là không phải đâu.”
Dù Đường Tâm Nhan có ngốc nghếch đến đâu cũng nghe hiểu được ý trong lời của Cố Nhiễm Nhiễm.
Cô chưa từng động phòng cùng Mặc Trì Uý, nhưng lúc trước ở khách sạn Hoàn Hải cô đã cùng một người đàn ông trung niên…
Đường Tâm Nhan vội vàng che miệng, lắc đầu: “Không đâu, Nhiễm Nhiễm, cô đừng dọa tôi!”