Vợ chồng họ lần đầu tiên vì chuyện này mà bất đồng.
Mặc Trì Úy không thích cô có hành động thân mật với người đàn ông khác, nhìn thấy gã khác ôm lấy eo cô, nắm lấy tay cô, sờ mặt cô thì trong lòng anh cảm thấy như thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt lục phủ ngũ tạng mình.
Mà cảm giác ấy theo thời gian ngày một khó chịu, ngày một nhiều.
Anh nhìn thẳng vào đôi đồng tử đen láy của cô, hạ thấp giọng: “Lần trước anh đã nói rồi, Diệp Vi Nhã làm việc có thời hạn, anh sẽ tìm cách đưa cô ta đi. Anh là đàn ông, anh có thể nhìn ra được Phượng Cừ có cảm tình với em.
Không để Đường Tâm Nhan kịp nói gì, anh lại dùng tông giọng trầm thấp tiếp lời: “Hiện tại em đã là vợ của anh, anh không thích em có cử chỉ thân mật với người đàn ông khác, nhất là Phượng Cừ.”
Tuy rằng anh không thường xuyên lên mạng nhưng cũng hiểu rõ Phượng Cừ là ngôi sao nổi tiếng đánh cắp trái tim của hàng ngàn thiếu nữ cả trong lẫn ngoài nước.
Hơn nữa, theo những gì anh biết, tính cách Phượng Cừ rất lập dị, từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc thân mật với các nữ diễn viên khác bao giờ, cô chính là ngoại lệ.
Đường Tâm Nhan nhìn gương mặt lạnh lùng của người đàn ông trước mặt, không kiềm được bật cười: “Anh ghen rồi à?”
Mặc Trì Úy mím môi, gương mặt vẫn lạnh như băng đáp: “Anh ta chưa từng giúp đỡ bất cứ nữ diễn viên nào, em là người đầu tiên.”
Đường Tâm Nhan ồ lên, mặt vẫn rất đỗi bình tĩnh, không rõ là vui hay không vui: “Vậy ra em thật là may mắn!”
“Đường Tâm Nhan!”
Anh hiếm khi gọi cả họ tên cô như thế trừ những lúc vô cùng tức giận.
Đường Tâm Nhan ngước nhìn ánh mắt sâu hun hút của anh: “Anh không thích em cùng Phượng Cừ thân mật với nhau thì em không tiếp xúc nữa là được chứ gì.”
Cô đẩy anh ra, tiến vài bước về phía cửa: “Nhưng trong lúc làm việc không tránh được việc tiếp xúc, cái này anh không được trách em đó.”
Nói xong cô định đẩy cửa bước ra.
Cánh cửa vừa mở ra lập tức bị đóng sầm lại.
Mặc Trì Úy xoay người cô lại, cô còn chưa kịp lên tiếng đã thấy một bóng đen đổ ập về phía mình, môi bị bao phủ bởi hai cánh môi mềm của anh, cứ thế anh tham lam quấn lấy môi cô không rời, hút mạnh không khí trong khoang miệng cô.
“Ưm…”
Bọn họ cũng tầm một tuần rồi không hôn nhau, bây giờ đột ngột thân mật như thế khiến lòng cô không khỏi rối bời.
Bàn tay to lớn của anh nâng lấy gương mặt nhỏ bé trắng trẻo của cô, ngón tay thô ráp xoa xoa lên làn da mềm mịn của cô rồi hôn cô càng lúc càng sâu, càng lúc càng ngang ngạnh.
Môi cô bị anh cạy ra, đầu lưỡi điên cuồng tiến vào trong.
Nụ hôn của anh giống như một sự trừng phạt dành cho cô, điên cuồng và mạnh mẽ.
Mùi thuốc thoang thoảng lại xộc vào mũi, cơn khó chịu ở bụng cô lại dội lên lần nữa.
Hai tay cô đặt trước ngực anh, cố dùng lực đẩy đối phương ra.
Không phải cô đưa đẩy anh mà là thực sự cố hết sức đẩy anh ra.
Cảm nhận được sự kháng cự của cô, anh liền buông cô ra.
Vừa được buông ra cô nhanh chóng xoay người đi nôn khan.
Thấy cô làm vậy sắc mặt Mặc Trì Úy vô cùng khó chịu.
Cô nói cô không thích khói thuốc trên người anh thì cũng thôi đi, giờ nụ hôn của anh cũng bắt đầu khiến cô kinh tởm rồi?
Đường Tâm Nhan đợi bụng mình dễ chịu hơn một chút mới xoay người lại, đã không thấy Mặc Trì Úy đâu nữa. Tiếng cánh cửa đóng sầm lại chọc thẳng vào màng nhĩ cô làm cô giật mình.
Vừa hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra, cô nhanh chóng chạy tới mở cửa.
Nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng kia và Giản Thành đều đã bỏ đi, não cô như muốn nổ tung.
Hôm nay chẳng qua là cô cùng với Phượng Cừ quay quảng cáo tình nhân mà thôi, sao lại khiến mối quan hệ của hai người trở nên căng thẳng đến độ này?
Không phải là anh giận vì ban nãy cô nôn ọe đấy chứ?
Cô đã nhắc nhở anh rồi, gần đây cô không ngửi được mùi thuốc lá, vậy mà anh cứ hút hết điếu này đến điếu khác.
Lúc hôn nhau còn làm khoang miệng cô đầy mùi thuốc, trước đây thì cô thích, nhưng gần đây quả thực là cô chịu không được nữa rồi.