Cố Tây Từ lau sạch vết máu ngăn trở tầm nhìn của mình, cúi thấp đầu nhìn cô gái dưới thân mình.
Sắc mặt cô trắng bệch mà khó chịu.
Hận ý trong mắt được xua tan, chỉ còn lại sự bối rối cùng sợ hãi.
Cố Tây Từ giữ chặt cằm cô,cúi thấp đầu, hôn chặt môi cô.
Quý Tịnh trừng mắt nhìn.
Tên điên này, bị thương rồi, hắn còn dám hôn cô.
Anh không quan tâm đến sự giãy giụa của cô, đầu lưỡi đi sâu vào thâm nhập khuôn miệng nhỏ nhắn của cô
Máu đỏ trên trán của anh, từng giọt từng giọt như mưa rơi xuống mặt cô
Từ trước đến nay cô luôn giữ 1 thái độ thong dong bình tĩnh, nhưng khoảnh khắc này khiến sự bình tĩnh trong cô từ từ sụp đổ.
Cô cắn mạnh lưỡi anh, muốn cho anh biết đau mà lui, nhưng cô càng cắn, lưỡi anh càng quấn chặt không buông.
Anh lại tách 2 chân cô ra lần nữa, hung hăng đi vào trong cô.
Quý Tịnh nức nở nghẹn ngào, hai tay không ngừng đánh lên bả vai anh.
Máu trên trán anh, theo động tác luật động dưới thân mà rơi xuống hàng lông mi dài cong vút của cô, máu và nước mắt hòa lẫn vào nhau che mờ tầm nhìn khiến mắt cô trở lên mơ hồ.
Mùi máu vương vấn khắp không khí, gây mũi, lại khiến người khác kinh hoàng khiếp sợ.
Động tác dưới thân không ngừng luật động, tựa hồ muốn chết ở trong thân thể cô mới bằng lòng.
Đầu óc Quý Tịnh giống như không muốn đè nén nữa, áp lực dưới đáy lòng, cuối cùng giống như nước lũ tràn ra, một khi tràn ra liền không thể thu về.
Cô ủy khuất mà khóc giống như chú mèo nhỏ đáng thương bị làm hại.
m thanh nức nở cùng hổ thẹn, làm cho người ta đồng tình mà thương tiếc.
Cố Tây Từ rất ít thấy cô khóc, anh cho rằng cô gái vô tâm vô nghĩ này cả đời này đều sẽ không khóc.
Chính là giây phút này, nhìn thấy nước mắt cuồn cuộn không ngừng chảy ra theo khóe mắt cô,cả người anh như phỗng ra.
Hai người đều phát triển đến tình trạng này rồi, anh cũng chẳng còn tâm tư nào muốn cô nữa, chỉ là muốn nhìn xem cô cuối cùng có thể nhẫn tâm đến mức nào.
Anh rút ra khỏi thân thể cô, dùng bàn tay thô ráp không chút thương hương tiếc ngọc lau nước mắt cùng máu nơi khóe mắt cô nói: “Khóc cái gì, tôi chưa chết!”
Trong mắt cô đều là hơi nước, cô lau sạch vết máu cùng nước mắt trên mặt, người đàn ông khiến người khác nhìn thấy mà đau lòng, cầm lấy điện thoại không dây đặt ở đầu giường, gọi điện cho bác sĩ gia đình anh,
Cô cởi xuống chiếc váy bị anh đã kéo xuống eo lúc nào không hay, ngay cả nội y cũng không kịp mặc, quay lại tủ quần áo lấy ra hộp thuốc nhỏ, tiêu độc rồi cầm máu cho anh trước khi bác sĩ đến.
Cố Tây Từ chưa bao giờ nhìn thấy cô lo lắng vì hắn đến như vậy, anh lười nhác chọn tư thế thoải mái dựa vào đầu giường, khuôn mặt anh dù có hơi lạnh nhạt nhưng không thể giấu đi vẻ thanh tú, trong lời nói cũng mang theo tia ôn nhu, nhíu mày: “Quan tâm tôi?”
“Ai thèm quan tâm anh, tôi sợ anh chết rồi tôi phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”
Cô cầm bông tăm lên, hướng đến lau vết máu trên đích trên trán anh, nhưng anh lại vung tay hất tay cô ra, không chút lưu tình hất tay cô ra, đôi môi thốt ra câu nói không chút ôn nhu “ cút”
Quý Tịnh nhìn thấy bộ dạng muốn đem cô nuốt vào bụng, cô đem hộp thuốc đặt ở đầu giường, cái gì cũng không nói, trực tiếp xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Cầm theo túi xách, đến mặt cũng chưa hề rửa, liền một hơi chạy ra khỏi biệt thự.
Cô đi ra tiểu khu, cho đến khi tiếng chuông di động vang lên, cô mới dừng lại.
Tâm Nhan gọi điện tới, cô đang định tiếp nhận, đột nhiên 1 trận gió lớn thổi qua.
Một chiếc xe thể thao màu đậm lướt qua người cô nhanh như cơn gió, không chờ cô phản ứng lại, bất ngờ chiếc xe thể thao tăng tốc lùi về sau.
Người đàn ông mang theo vết thương chưa được xử lý trên trán, hạ thấp cửa kính xe xuống, lạnh lùng liếc nhìn cô.
Sau đó, đem một chiếc túi nhỏ tinh xảo ném tới người cô.
Anh cái gì cũng không nói, xe có thể thao vòng lại, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của cô
Quý Tịnh nhẹ nhàng mở chiếc túi ra, bên trong thế mà lại là chiếc nội y của cô
Mặc dù không có ai nhìn thấy nhưng mặt cô bắt đầu đỏ hây hây rồi.
Tuy không thấy ai, nhưng của nàng vẫn là một vòng quay đỏ.