“Cố Tây Từ!” Quý Tịnh đưa tay lên định tát vào mặt anh, nhưng ngay sau đó, anh đã siết chặt cổ tay cô rồi ghì chặt vào tường.
Bàn tay to lớn còn lại của anh thuận theo bụng dưới bằng phẳng của cô chậm rãi trượt xuống dưới.
Quý Tịnh ghét khẩu vị xấu xa của anh, dường như cô càng không thích anh làm như vậy, anh lại càng muốn làm như vậy.
Anh quả thực xấu xa đến mức khiến cho người ta phải nghiến răng nghiến lợi.
Không muốn nhìn thấy khuôn mặt giận dữ và chán ghét của cô, Cố Tây Từ xoay người cô lại để cô áp sát vào tường.
Anh dùng đầu gối đẩy hai chân cô ra khiến cô phải dạng chân khom người xuống.
Quý Tịnh biết cô không phải đối thủ của anh nên cắn chặt môi không phát ra tiếng nào.
Có người hầu nghe thấy tiếng động liền đi lên lầu xem thế nào, vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì kinh ngạc đến mức không thể khép miệng lại.
Cố Tây Từ dùng thân thể của mình để che cho Quý Tịnh, người phụ nữ của anh, đàn ông không được nhìn, đàn bà lại càng không.
Nhìn thấy người hầu vẫn đang mắt nhìn trân trân đứng ngây ra đó, Cố Tây Từ hừ lạnh một tiếng: “Cút!”
“Vâng… Cậu Cố.” Người hầu sợ hãi lồm cồm bỏ đi.
Quý Tịnh không thể nhìn rõ nét mặt của Cố Tây Từ, nhưng cô có thể cảm nhận được sự tức giận và lạnh giá từ giọng nói cũng như cơ thể của anh.
“Hừ.” Khóe môi cô lộ vẻ mỉa mai.
Làm loại chuyện này với cô ở ngoài hành lang không phải chính là muốn cho người ta biết cô không có chỗ đứng trong lòng anh sao?
Tại sao cứ phải nói những lời đau lòng, tại sao không thể khiến cô cảm thấy trong lòng anh quan tâm cô dù chỉ một chút?
Cố Tây Từ nhìn chằm chằm sau đầu Quý Tịnh, đôi mắt sâu thẳm như một cơn lốc nguy hiểm, bao trùm trong bóng tối.
Anh nhìn người phụ nữ trước mặt không còn phản kháng, không còn kêu la cũng không nhúc nhích như một cái xác không hồn, trong ngực anh nổi lên một sự tức giận vô cùng.
Anh nghiêng người, ngực áp chặt vào tấm lưng mảnh mai của cô, lòng bàn tay to chạm tới nơi tận cùng của váy cô.
Cô vẫn không có bất kỳ phản ứng gì chứng tỏ sự động tình.
Đây quả thực là một sự sỉ nhục đối với một người đàn ông.
Cố Tây Từ nghiêng đầu hôn lên mặt cô.
Quý Tịnh nghiêng đầu, trong đôi mắt nóng đỏ có chút lạnh lùng: “Muốn làm thì làm ngay đi, chúng ta không thích hợp làm màn dạo đầu đâu.”
“Quý Tịnh, mẹ nó cô muốn chết sao!”
Quý Tịnh cười nhẹ.
Cô đã ở bên Cố Tây Từ bảy năm nay, anh đã lần nào thực sự trân trọng cô chưa?
Không phải là cô muốn tìm đến cái chết, mà là bị anh ngược chết.
Anh tặng cô một cái lồng giam, có lẽ trong mắt người ngoài, chiếc lồng ấy rất lộng lẫy, nhưng chỉ có cô mới biết mình giống như đang ở trong địa ngục.
Anh vẫn luôn thô bạo và khát máu, Quý Tịnh biết, cho nên khi cơn đau ập đến, cô chỉ biết nghiến răng nghiến lợi mà chịu đựng.
Kể từ lần anh hung hăng dày vò cô khi cô dọn ra khỏi biệt thự lần trước, anh vẫn chưa chạm vào cô lần nào.
Cơ thể khô khốc của cô là một cực sự giày vò với cả hai người.
Sau khoảng mười phút đưa vào, anh thấy cô vẫn thờ ơ, vẻ mặt không chút động tình nên ôm cô lên, ném cô lên chiếc ghế dài mềm rộng bên cạnh.
Thân hình cao lớn của anh áp sát vào cô.
Anh hôn lên môi cô.
Kể từ khi nhìn thấy anh và vị hôn thê hôn nhau vào ngày hôm đó, cô đã bắt đầu kháng cự và chán ghét nụ hôn của anh.
Tay cô với tới chiếc gạt tàn thuốc lá bên cạnh giường và đập nó lên trán anh trong tình trạng mất lý trí.
Cô nghĩ rằng anh sẽ tránh nó như mọi khi.
Dù sao thì trong suốt những năm này, suy nghĩ muốn anh chết của cô không chỉ có một lần.
Mỗi lần như vậy người bị tổn hại đều chỉ có cô.
Nhưng lần này, anh không né tránh.
Trán anh bị cô hung hăng đập mạnh một vết.
Nhìn thấy vết máu đỏ tươi chảy từ trán xuống lông mi đến khuôn mặt tuấn tú của anh, cô hoàn toàn sững sờ.