Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!

Chương 175: Anh lao ra từ trong màn đêm



Việc cuộc đua xe phải ký cam kết sinh tử, chắc chắn là có điều mờ ám, anh Bưu không thể nào để người khác giành chiến thắng ở cuộc đua này được. Anh ta vốn dĩ đã tìm về những tay đua hàng đầu, nếu ai đó lợi hại hơn tay đua mà anh ta tìm về thì kết cục sẽ…

Đường Tâm Nhan càng nghĩ càng cảm thấy tiếng súng bắn vừa rồi là do tay đua của anh Bưu bắn trúng người Mặc Trì Úy. Nỗi hoảng sợ vô bờ bến từ đáy lòng lan ra, cô lê đôi chân ngọc ngà chạy về nơi phát ra tiếng súng trong tiềm thức.

Nhưng chưa chạy được bao lâu, cánh tay đã bị một lực mạnh kéo lại.

“Tâm Nhan, em bình tĩnh lại đi!” Phó Tư Thần thấy Đường Tâm Nhan quan tâm đến sự sống chết của Mặc Trì Úy như vậy thì đầu lông mày của anh ta nhíu lại, trong lồng ngực như có ngọn lửa đang cháy hừng hực.

Cảm giác mối nguy chưa từng có như thủy triều ập đến, anh ta sống chết kéo cô lại, không để cô chạy đi tìm người đàn ông đó. Trong tim thậm chí còn có một ý nghĩ hèn hạ, người đó bị bắn lại là chuyện tốt, như vậy, anh ta và cô mới có hy vọng tái hợp.

Đường Tâm Nhan nhìn thấy Phó Tư Thần giữ chặt mình nhất định không buông thì dùng sức rút tay ra, không buồn nói với anh ta một câu, cô quay người chạy thẳng xuống núi.

Đầu óc dường như trống rỗng, trong lòng dâng đầy sợ hãi và hoảng loạn. Cô không dám tưởng tượng, nếu như Mặc Trì Úy mất mạng ở đây thì cô phải làm thế nào nữa…

Phó Tư Thần nhìn theo hình bóng Đường Tâm Nhan chạy đi trong màn đêm, hai bàn tay anh ta nắm chặt thành nắm đấm, trái tim trong lồng ngực như bị kẻ hung dữ bóp chặt, đau đến nghẹt thở.

Anh Bưu bước đến vỗ vỗ vai Phó Tư Thần: “Chàng trai, tôi nhìn ra được cậu thích người phụ nữ kia, lúc cậu ta đến đã cướp đi người phụ nữ của cậu. Anh Bưu tôi đây ghét nhất là loại người chen chân vào chuyện tình cảm của người khác. Nhưng cậu yên tâm, giờ người đó với chúng ta đã là người của hai thế giới khác nhau rồi!”

Phó Tư Thần nhìn anh Bưu bằng vẻ mặt phức tạp: “Phát đạn đó là người của anh bắn phải không?”

Anh Bưu cười lạnh: “Trên địa bàn của tôi, muốn giành được chiến thắng, trừ phi cậu ta mạng lớn có thể sống lại!”

Phó Tư Thần cảm thấy đây đúng là ý trời, chỉ cần Mặc Trì Úy chết đi, là anh ta có thể xoay chuyển được trái tim của Đường Tâm Nhan…

Ngay khi Phó Tư Thần chuẩn bị tiến lên phía trước, đuổi theo Đường Tâm Nhan, dưới chân núi bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ vang đinh tai nhức óc của xe mô tô. Không lâu sau, một chiếc xe mô tô màu đen lao ra từ trong màn đêm, nhanh như chớp phóng về vạch đích.

Thấy rõ người đầu tiên băng qua vạch đích, không phải tay đua của anh Bưu mà là Mặc Trì Úy, anh Bưu và Phó Tư Thần đều ngơ ngác.

Vài phút sau, chiếc mô tô kia cũng chạy đến. Tuy chỉ kém vài phút, nhưng đã phân rõ thắng thua.

Mặc Trì Úy dừng xe, tháo mũ bảo hiểm xuống, đi đến trước mặt anh Bưu với gương mặt anh tuấn lạnh lùng: “Tôi thắng rồi.”

Sắc mặt anh Bưu biến hóa khôn lường, anh ta gật đầu nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu muốn lấy gì ở chỗ tôi?”

“Tôi muốn chiếc nhẫn hồng ngọc của phu nhân Chiêm Tư.”

Trước mặt mọi người, anh Bưu đương nhiên không thể để mất chữ tín, anh ta đưa cho Mặc Trì Úy một tấm thẻ: “Được rồi, bảy giờ sáng mai, cậu cầm cái này đến công ty của tôi nhận chiếc nhẫn nhưng cậu phải nhớ, quá giờ sẽ không có ai đợi cậu nữa.”

Mặc Trì Úy híp mắt như hố sâu lạnh lẽo: “Được!”

Đường Tâm Nhan đứng bên vách núi, sau khi nhìn thấy Mặc Trì Úy trở về bình an vô sự, sức lực toàn thân cô đều giống như rút được cây kim lớn ra vậy, không còn sức lực ngã xuống mặt đất, hai tay ôm chặt lấy thân thể đang run rẩy, nước mắt không khống chế được cứ thế tuôn ra.

May mắn thay, anh không chết…

Đạt được mục đích, Mặc Trì Úy không ở trên đỉnh núi quá một giây, lái xe mô tô, đến bên cạnh Đường Tâm Nhan.

Anh không xuống xe, đôi chân dài chống trên mặt đất, nhìn người con gái nhỏ bé đang khóc như đứa trẻ rồi đưa bàn tay to lớn về phía cô: “Bà Mặc, lên xe đi!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv