Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và vẻ mặt lo lắng của cô, lồng ngực anh khẽ xúc động, bàn tay to lớn vuốt ve khuôn mặt cô: “Chiếc nhẫn đá hồng bảo đó, ông xã sẽ giúp em lấy.”
Nghe giọng điệu vừa tự tin vừa kiêu ngạo của anh, Đường Tâm Nhan lại không hề cảm thấy an tâm chút nào, ngược lại càng thêm lo lắng.
Anh chỉ là người làm ăn, lại không phải tay đua chuyên nghiệp, ký cam kết sinh tử có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Cô vốn dĩ nợ anh không ít ân tình, lần này nếu như anh gặp chuyện không may thì cô sẽ áy náy suốt cả đời.
Vẫn giữ chặt cánh tay của anh, cô lắc đầu kiên quyết không đồng ý: “Phó Tư Thần đã mời một tay đua chuyên nghiệp, người ta có kinh nghiệm, hay là anh không tham gia…”
Nghe thấy ba chữ Phó Tư Thần, khuôn mặt anh tuấn của anh lạnh lùng đi mấy phần. Đôi mắt đen lạnh băng nhìn cô chằm chằm: “Không cần anh ta giúp đỡ.”
Người đàn ông này…
Vào thời khắc sống chết này, anh vẫn mạnh mẽ như vậy.
Con đường núi tối nay diễn ra cuộc đua xe mới sửa cách đây không lâu, xung quanh đến lan can cũng không có, ngộ nhỡ bất cẩn, sẽ rơi xuống vách núi cao, thịt nát xương tan.
“Mặc Trì Úy, tôi biết anh muốn tốt cho tôi, nhưng tôi thực sự không muốn anh đánh cược mạng sống của mình…” Đôi mi cong dài của cô rung rung, nhìn thấy lớp sương mù mờ mịt trong mắt anh: “Tôi không đáng để anh phải làm như vậy.”
Mặc Trì Úy nghe thấy lời cô nói thì đôi mắt anh bỗng trở nên sâu thẳm và âm u, sau vài phút im lặng, anh đột nhiên nghiêng người, cô bị hành động của anh dọa cho một trận, vô thức ngả người về phía sau, nhưng ngay sau đó đã bị anh giữ chặt sau đầu.
Gương mặt tuấn tú như tranh vẽ gần trong gang tấc, lông mày anh tuấn, đôi mắt sâu thẳm, chiếc mũi cao, bờ môi mỏng… Khó trách sao mấy cô nàng nóng bỏng bên kia sau khi nhìn thấy anh lại la hét điên cuồng như vậy, anh đúng là có một khuôn mặt ba trăm sáu mươi độ không một góc chết, anh tuấn đến mức không tìm ra tì vết.
Mặc Trì Úy liếc mắt nhìn sang Phó Tư Thần ở hướng bên kia, nghĩ đến bức hình cô dựa vào vai Phó Tư Thần ngủ ngon lành, anh nheo đôi mắt u ám: “Hôn tôi một cái, tôi sẽ không chết.”
Đường Tâm Nhan nhíu chặt chân mày thanh tú. Lời này của anh là ý gì chứ, không lẽ cô không hôn, thì anh sẽ chết à?
Sau khi nhận ra là anh đang ép cô chủ động hôn mình, cô trừng đôi mắt xinh đẹp giận dữ, khuôn mặt nhỏ trắng nõn xinh xắn hiện lên nét ửng đỏ: “Mặc Trì Úy, làm gì có ai như anh chứ?”
Rõ ràng là bộ dạng tức giận, nhưng giọng nói nhẹ nhàng của cô lại giống như hờn dỗi nhiều hơn.
Mặc Trì Úy hơi nhướng mày: “Vậy em có hôn hay không?”
Mặc dù Đường Tâm Nhan không quá hiểu rõ Mặc Trì Úy nhưng không ít lần cô có thể nhìn ra, anh là một người khi quyết định việc gì rồi sẽ không dễ dàng thay đổi.
“Anh nhất định phải đấu ư?” Cô đỏ mắt nhìn anh, bộ dạng như sắp khóc đến nơi vậy.
Đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy hơi mím lại: “Tôi là chồng em, chuyện của bố mẹ em cũng là chuyện của tôi, tôi không có lí do gì phải để Phó Tư Thần giúp đỡ em cả!”
Anh vừa dứt lời, thì cô đột nhiên kiễng chân, hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Nhưng ở chỗ đông người như này, lại còn bị vô số ánh mắt theo dõi, cô căng thẳng, hôn trúng cằm của anh.
Đôi môi mềm mại bị chiếc cằm cứng rắn của anh va phải, hơi hơi đau, cô khẽ nhíu mày: “Xương của anh sao lại cứng vậy chứ?”
“Không cứng chẳng lẽ lại mềm?” Vừa nói, anh vừa ôm eo thon của cô, áp đôi môi mỏng về phía cô.
Bàn tay to lớn theo thói quen đỡ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đặt ngón tay thô ráp trên làn da mặt mềm mại của cô vuốt ve, anh mút lấy môi cô, không thâm nhập sâu nhưng lại mang đến cảm giác lưu luyến thâm tình.
Đường Tâm Nhan nghĩ đến việc anh hạ quyết tâm tham gia cuộc đua thì không đẩy anh ra, hy vọng nụ hôn này có thể mang đến may mắn cho anh!