Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Trùng hợp thế nào mà khi Bạch Hoài An vừa tiến vào liền đụng phải An Bích Hà.
Làm cho có kinh ngạc chính là, nét mặt của An Bích Hà hôm nay tỏa sáng hơn ngày hôm qua. Không phải dung mạo của cô ta có biến đổi lớn, mà là thay đổi lớn trên mặt tinh thần.
Hôm qua, khi cô ta nhận được tin Bạch Hoài An được thông qua vòng thứ nhất của cuộc thi, còn tức giận hổn hển, lo lắng không thôi, nhưng hôm nay, những cảm xúc tiêu cực đó đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt tràn ngập tự tin, lúc nhìn thấy Bạch Hoài An còn cười với cô một cái: “Bạch Hoài An, hôm nay tôi rất chờ mong tác phẩm mới của cô, hãy trải nghiệm thật tốt cuộc thi hôm nay nhé”
Nói xong, mang theo Ngô Giai Như và Ngô Vân tiến thẳng vào hội trường.
Trần Thanh Minh đứng bên cạnh Bạch Hoài An, vẻ mặt nghi hoặc, mày nhíu chặt: “Cô ta làm sao vậy? Sao lại nói ra những lời ám chỉ như vậy chứ? Dường như trong lòng cô ta đã tính trước hết mọi việc, còn biết trước cả kết cục của chúng ta rồi vậy”.
Ánh mắt của Bạch Hoài An nhìn chằm chằm vào bóng lưng của An Bích Hà, trong lòng có một dự cảm không tốt.
Không phải là cô đã đoán trúng rồi chứ, An Bích Hà muốn giở trò gì đó trong cuộc thi.
“Tổng giám đốc Trần, hiện tại chúng ta không được hoang mang, không cần biết An Bích Hà sẽ làm gì, bản thân chúng ta phải giữ vững tinh thần”
Cô hít vào một hơi thật sâu: “ Lần này có nhiều máy quay như vậy, người xem cũng không ít, cô ta muốn giở trò gì cũng sẽ rất khó khăn”
“Cô nói xem có phải cô ta đã mua chuộc giám khảo rồi hay không? Cuộc thi lần này, bản thân Grace sẽ không ra mặt”
Bạch Hoài An lắc đầu: Điểm này thì không cần lo lắng. Những vị giám khảo này rất có tiếng trong ngành, tại cuộc thi tầm cỡ thế này, nếu như thật sự xuất hiện giao dịch đen tối thì sợ rằng danh tiếng của bọn họ cũng bị hủy. Hơn nữa, mặc dù Cách Lệ Tâm không có mặt, nhưng lại có phụ tá của cô ấy, nghe nói Cách Lệ Tâm và phụ tá của cô ấy đều công ty phân minh, không dễ dàng mà mua chuộc được”
Trần Thanh Minh suy nghĩ cũng thấy hợp lí, lắc đầu, đem những phiền não ném ra sau đầu: “Thôi, chúng ta không suy đoán lung tung ở đây nữa, đến lúc đó gặp chiếu phá chiêu, kiểu gì cũng có cách giải quyết”
Có thêm đài truyền hình gia nhập, cuộc thi lần này càng trở nên chuyên nghiệp hơn, hơn nữa cũng càng có nhiều người quan tâm hơn.
Lúc trước, cùng lắm cũng chỉ được coi là cuộc thi trong giới thiết kế, có thêm truyền thông tham gia, sợ rằng sẽ hấp dẫn sự chú ý của toàn quốc.
Bạch Hoài An lấy được số thứ tự nằm ở gần cuối, vừa vặn là số 40.
Sau khi Trần Thanh Minh nhìn thấy số thứ tự, khuôn mặt tuấn tú sầu khổ: “Vận may không được tốt cho lắm, 50 thí sinh tham dự thì chúng ta bốc phải số 40, gần như đến cuối cùng. Con mắt thẩm định của các vị giám khảo rất dễ bị mệt mỏi.”
Bạch Hoài An vẫn rất bình tĩnh, sửa sang lại trang phục mình mang đến, vẻ mặt chuyên chú: “Tổng giám đốc Trần, đừng lo lắng, mặc dù chúng ta thi gần cuối, nhưng càng là trong hoàn cảnh xấu, chúng ta càng không được hoảng loạn, nhất định phải bình tĩnh. Hơn nữa...”
Động tác trên tay cô khựng lại một chút, tươi cười xinh đẹp nói: “Nếu như những người phía trước biểu hiện bình thường, tác phẩm của chúng ta thì lại xuất sắc, như thể càng dễ dàng làm cho mắt của ban giám khảo sáng lên. Còn một điểm nữa, sau khi toàn bộ các tác phẩm đều được triển lãm ra thì giám khảo mới bắt đầu chấm điểm, càng đứng gần cuối, ấn tượng lại càng sâu đậm”
Hiện giờ, Trần Thanh Minh không thể không cảm thán. Cuộc thi lần này, bản thân mình. ngược lại còn lo lắng và thiếu kiên nhẫn hơn so với Bạch Hoài An.
Tuổi Bạch Hoài An còn trẻ, lần đầu tiên tham gia một cuộc thi lớn như vậy ở trong nước, được coi là người mới, nhưng vẫn có thể tràn đầy tự tin dưới tinh huống này, đúng là hiếm thấy.
“Hoài An, cô thật đúng là bình tĩnh”
“Nếu thay đổi số thứ tự là việc mà chúng ta không làm được, thì chỉ có thể bình tĩnh đối mặt thôi” Bạch Hoài An hướng về phía anh ta cười, rạng rỡ như hoa.
Trần Thanh Minh chấn động tinh thần, tim đập mãnh liệt.
Lúc trước chỉ cảm thấy Bạch Hoài An lớn lên khá xinh đẹp, nhưng trải qua đoạn thời gian này, nhìn thấy cô tận tâm hết mực chuẩn bị cho cuộc thi, trấn định ứng phó, bộc lộ tài năng và trí tuệ bỗng nhiên cảm thấy, con người cô quả thật là rất có lực hấp dẫn.
Chẳng trách người lạnh lùng như Hoắc Tùng Quân lại thích cô như vậy.
Con người của Bạch Hoài An có một sức hấp dẫn thần kỳ, càng đến gần, càng làm cho người khác yêu thích.
Mỗi nhà thiết kế trong hậu trường đều có một phòng làm việc của riêng mình. Người mẫu thì được ban tổ chức cung cấp, diện mạo và chiều cao đều gần giống nhau, sẽ không xuất hiện tình huống do người mẫu mà phẩm chất của trang phục bị tăng lên hay hạ xuống.
Trần Thanh Minh thấy cô chuyên tâm sửa sang trang phục, bản thân thì không có việc gì làm nên đi ra ngoài một chút.
Qua rất lâu sau mới trở lại, nét mặt rối rắm nhìn Bạch Hoài An: “Hoài An, lúc nãy tôi ra ngoài có gặp phải An Bích Hà, số thứ tự mà bọ họ bốc được là số 12”
Bạch Hoài An không nhịn được phì cười, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Trần Thanh Minh.
Xem ra anh ta vẫn lo lắng về số thứ tự trước sau.
Cũng may sau khi Trần Thanh Minh nhắc nhở Bạch Hoài An, cũng không nói thêm mấy câu xui xẻo nào, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng Bạch Hoài An khi thi đấu, thành thật ở trong phòng làm việc, giúp cô sửa sang trang phục.
Qủa nhiên cũng giống như chị cô ta, thiết kế của Ngô Vân cũng nhận được đánh giá cao từ ban giáo khảo.
Bộ thiết kế của hai người họ quá xuất sắc, làm cho các màn trình diễn về sau trở nên thật bình thường.
Bạch Hoài An xem nhiều cũng có chút mỏi mắt, vừa mở cửa để hít thở cùng thư giãn, đã thấy An Bích Hà dẫn theo Ngô Giai Như, Ngô Vân vênh váo đi tới.
Người trong hậu trường rất đông, nhìn thấy bọn họ đi đến đây, đều tự giác nhường đường cho bọn họ, nét mặt vừa ngưỡng mộ vừa nể phục, xem ra màn trình diễn vừa rồi làm cho những người này đều cảm thấy việc Ngô Giai NhưNgô Vận được vào vòng trong là điều đương nhiên.
An Bích Hà cố ý đi từ nơi này qua, là vì để khoe khoang với Bạch Hoài An.
Sau khi cô ta nhìn thấy bóng dáng của Bạch Hoài An, nhướng mày, kiêu ngạo đi về phía cô, vẻ mặt vô cùng đắc ý: “Bạch Hoài An, thế nào, nhà thiết kế của An thị chúng tôi không làm cô thất vọng chứ?”
- -------------------