Đồng nghiệp nghi ngờ mà nhìn Phương Ly rời đi, vẻ mặt buồn bực: “Động tĩnh lớn như vậy, giống như muốn thông báo cho toàn thế giới là mình sắp đi đến nhà vệ sinh vậy”
Đúng là kỳ lạ, rõ ràng lúc bình thường hành vi và động tác của Phương Ly đều rất tao nhã, sao đột nhiên lại trở nên khác thường như vậy.
Nhưng con người có ba cái gấp, cô ấy cũng không có nghĩ nhiều.
Qua rất lâu sau Phương Ly mới trở về từ bên ngoài, chỉ là vẻ mặt của cô ta có chút hoảng hốt, bước chân cũng có chút lộn xộn.
Đồng nghiệp nhìn thấy sắc mặt của cô ta rất kém thì tiến đến nhỏ giọng hỏi: “Phương Ly, cô đi nhà vệ sinh xong rồi sao?”
“Hả?"
Trong lúc nhất thời Phương Ly còn chưa kịp phản ứng lại, một lát sau mới nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy”.
“Có phải dạ dày không được thoải mái hay không, chỗ tôi có thuốc này, cô quen uống loại thuốc nào để tôi tìm cho cô. Loại này thì sao? Mặc dù có chút khó ngửi nhưng mà công dụng không tệ, còn loại này nữa.”
Trong lòng của Phương Ly vốn đang bực bội, nghe thấy đồng nghiệp cứ nói lải nhải liên tục thì quát cô ấy theo bản năng: “Không cần, cô có thể im lặng một chút được không?”
Đồng nghiệp có chút sửng sốt, mấp máy môi, quay đầu đi về chỗ làm việc.
Phương Ly không để ý đến cô ấy, cô ta úp người lên trên mặt bàn, bật điện thoại lên, vẻ mặt băn khoăn, giống như là đang đầu tranh tư tưởng rất kịch liệt vậy.
Mãi cho đến lúc sắp tan làm cô ta vẫn chưa nghĩ ra được manh mối nào, đang định đi đến phòng giải khát một chuyến thì đột nhiên trông thấy Trần Thanh Minh đi đến, ngồi vào chỗ bàn làm việc của Bạch Hoài An.
Đồng nghiệp bên cạnh cười hỏi Trần Thanh Minh một câu: “Tổng giám đốc Trần, sao anh lại ngồi ở chỗ của Hoài An vậy?”
"Tìm đồ giúp cho Hoài An, ngày mai đưa cho cô ấy” Trần Thanh Minh cúi đầu tìm đến chỗ Bạch Hoài An để bản thảo lúc bình thường, lấy sấp tài liệu ra.
Vẻ mặt của Phương Ly run lên, mặc dù anh ta không nói rõ nhưng ngày mai là ngày Bạch Hoài An sẽ tham gia vòng thi thứ hai, thứ được đưa đến cho cô còn có thể là gì chứ, đương nhiên là bản thảo của bản thiết kế rồi.
Trong lòng của cô ta giật giật, thấy Trần Thanh Minh đứng dậy thì cũng cầm cái ly đứng dậy theo, vừa quay đầu, hai người và vào nhau.
Đúng lúc Phương Ly va vào cánh tay của Trần Thanh Minh, sấp tài liệu không được cầm chắc lập tức bay ra ngoài, bài viết bên trong rơi đầy mặt đất.
"Tổng giám đốc Trần, thật xin lỗi, tôi không có cố ý, tôi không chú ý đến anh cũng đứng dậy” Phương Ly vội vàng ngồi xổm. xuống nhặt từng trang bản thảo thiết kế lên, xếp lại rồi đưa cho Trần Thanh Minh.
“Vừa nãy tôi không cầm chắc ly nước nên góc viền của trang giấy bên cạnh bị dính ướt một chút, chắc là không sao đâu nhỉ.” Vẻ mặt của Phương Ly áy náy.
Trần Thanh Minh vội vàng mở ra kiểm tra một chút, phát hiện quả thật góc viền bị dính ướt một chút, nhưng may là không có làm ướt nội dung bên trong, đúng là vô cùng may mắn.
“Không có gì, sau này đi đứng cẩn thận hơn một chút” Trần Thanh Minh nhìn cô ta một cái rồi cầm đồ vật quay người rời đi.
Vẻ mặt của anh ta vô cùng lạnh nhạt, trong mắt cũng không có bóng dáng của Phương Ly. Trong mắt của anh ta, Phương Ly chỉ là một nhân viên bình bình thường thường giống như những người khác.
Cái nhìn này khiến cho Phương Ly ngây người ra tại chỗ, ngón tay siết cải ly thật chặt, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Buổi tối hôm đó, Bạch Hoài An nhận được tin nhắn chúc mừng từ các đồng nghiệp, cô trả lời lại từng tin nhắn, khi nhìn thấy một tin nhắn trong đó thì sửng sốt một chút.
Trong nội dung tin nhắn ngoại trừ chúc mừng thì ở phía sau còn có thêm mấy câu, trong câu chữ lộ ra một chút phàn nàn.
Nội dung của mấy câu đó là: “Cái cô Phương Ly này thật quá đáng, hôm nay bụng của cô ta không thoải mái, tôi có lòng tốt đưa thuốc cho cô ta, vậy mà lại bị cô ta quát. Chỉ là cũng không biết có phải vì lý do của cơ thể hay không mà đến buổi trưa cô ta cũng không có làm việc đàng hoàng, lúc sắp tàn làm còn va vào tổng giám đốc Trần một phát, tài liệu trong tay của tổng giám đốc Trần đều rơi đầy ra đất”
Bạch Hoài An nhớ hình như chỗ ngồi của vị đồng nghiệp này ở sát ngay bên cạnh Phương Ly, tay của cô chỉ lướt qua trên máy dòng chữ này, nhất là cái câu cuối cùng kia, trong lòng có một chút dự cảm không tốt.
Cô lập tức gọi điện thoại cho đồng nghiệp kia.
Đồng nghiệp nhận điện thoại của Bạch Hoài An thì có chút kinh ngạc.
Bạch Hoài An cười nói: “Thật xin lỗi, đã muộn như vậy rồi mà còn gọi điện thoại cho cô. Tôi đã nhìn thấy tin nhắn mà cô gửi cho tôi”.
Đồng nghiệp nghe được lời này thì có chút xấu hổ: "Xin lỗi nhiều nha Hoài An, chỉ là do tôi quá tức giận nhưng không tìm được ai để kể cho nên mới muốn tìm cô nói nhảm một chút.”
Ở trong công ty, ngoại trừ thái độ đối với Phương Ly có chút lạnh lùng ra thì Bạch Hoài An đối xử với những người khác đều vô cùng tốt, đã dịu dàng còn xinh đẹp cho nên đồng nghiệp mới có thể oán trách Phương Ly theo bản năng trong tin nhắn gửi cho cô.
“Không có gì, cô có thể kể cụ thể một chút cho tôi nghe được không? Đúng lúc bây giờ tôi cũng không có chuyện gì làm”.
Đồng nghiệp nghe xong những lời này thì trong lòng cảm động, không ngờ trong lúc Bạch Hoài An đang căng thẳng như vậy mà vẫn bằng lòng quan tâm đến cảm xúc của cô ấy nên lúc này lập tức kể hết toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra vào hôm nay.
Sau khi Bạch Hoài An nghe xong thì an ủi cô ấy một phen rồi mới cúp điện thoại.
Vẻ mặt của cô có chút trầm trọng, nhất là trong lời nói của đồng nghiệp có một điểm đáng nghi ngờ rất lớn.
Hình như trước khi Phương Ly "đau bụng” đã đi nghe điện thoại.
Vẻ mặt của Bạch Hoài An cứng lại, cô cảm thấy chỉ e là không phải Phương Ly bị đau bụng. Phát ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ sợ là đã bị hù dọa, hoặc là do quá kinh ngạc mới có thể dẫn đến tay chân luống cuống như vậy.
Rốt cuộc cú điện thoại kia là do ai gọi đến, đã nói cái gì mà lại khiến cho Phương Ly kinh ngạc đến như vậy.
Cô cảm thấy sự nghi ngờ của mình là vô cùng cần thiết, trong giai đoạn nhạy cảm như thế này, có mâu thuẫn với cô, có Phương Ly lủng củng nhận được cuộc gọi thần bí, chuyện này nhìn như thế nào thì cũng giống như là đang nhắm vào cô.
Bạch Hoài An không chút do dự, lập tức gọi điện cho Trần Thanh Minh.
Cô không nói đến chuyện của Phương Ly, bây giờ vẫn còn chưa chắc chắn được.
Tổng giám đốc Trần biết cô và Phương Ly có mâu thuẫn với nhau, nếu như không có bất cứ bằng chứng nào thì trái lại sẽ có vẻ như cô đang cố ý nhắm vào Phương Ly.
Tổng giám đốc Trần, hôm nay lời nói của An Bích Hà khiến cho tôi vẫn luôn có chút bận tâm. Trước đó cô ta cảm thấy tôi không có năng lực nên không có bận tâm đến tôi. Bây giờ tôi đã thông qua vòng thi thứ nhất, tôi cảm thấy có thể cô ta sẽ thấy tôi chướng mắt”
Trần Thanh Minh nghe cô nói vậy thì cũng lên tinh thần: “Cô có cách nào hay không?”
Bạch Hoài An thấy anh ta rất xem trọng mình thì vội vàng nói: “Tôi cảm thấy chúng ta cần phải sớm chuẩn bị sẵn sàng, trước đó tôi cũng đã dự đoán được chuyện này cho nên đã sớm chuẩn bị vài thứ”
Cô thần bí nói xong mấy thứ mà mình đã chuẩn bị.
Trần Thanh Minh nghe thấy thì con mắt càng ngày càng phát sáng lên mà khen: “Hoài An, cô suy nghĩ thật chu đáo, tôi cũng không biết vậy mà cô đã làm nhiều như vậy. Xem ra lần này tôi lựa chọn cô tham gia lần thi đấu này quả thật là đã chọn đúng người rồi.”
Bạch Hoài An cười cười: “Tổng giám đốc Trần đã cho tôi một sân khấu để bày triển lãm cá nhân của mình, cũng cho tôi một cơ hội để đối đầu với An Bích Hà. Tôi vô cùng biết ơn anh”
Trần Thanh Minh nghe thấy những lời này thì vội vàng nói: “Đừng nói như vậy, là do bản thân cô ưu tú, tôi chỉ là chọn người thích hợp mà thôi.”
Giọng điệu biết ơn này của Bạch Hoài An khiến cho anh ta có chút được cưng mà sinh ra lo sợ. Người chống lưng ở phía sau cho cô là Hoắc Tùng Quân đó, muốn có được cơ hội này quá đơn giản, vốn không cần đến anh ta.
Sau khi cúp điện thoại thì Bạch Hoài An đi ngủ sớm, cô phải dưỡng đủ tinh thần để tham gia trận thi đấu ngày mai thật tốt.
Ngày hôm sau, Trần Thanh Minh đón cô đi đến hội trường, danh sách top năm mươi thí sinh mạnh đã được công bố vào đêm qua.
Những người trên danh sách chủ yếu đều là người có chút tiếng tăm, còn những người mới giống như Bạch Hoài An thì vẫn tương đối hiếm thấy.
“May mà hai vòng thi đấu còn lại đều được tổ chức ở thành phố An Lạc, chúng ta không cần phải bôn ba đi lại, còn những nhà thiết kế đến từ nơi khác thì e là phải vất vả hơn một chút” Trần Thanh Minh vừa nói vừa mang hai cái vali lớn của Bạch Hoài An lên xe.
Trong lần thi đấu này ngoại trừ trưng bày ra năm bản thiết kế mới thì thí sinh còn phải chế tác thành trang phục dựa theo bản vẽ, biểu diễn nó dưới hình thức trình diễn.
Sau khi hai người đến hội trường thì kinh ngạc phát hiện ra ở cửa có rất nhiều người đang khiêng máy quay phim. Cả hai đều có chút sửng sốt, sau khi hỏi thăm một chút thì mới biết được.
Vốn dĩ trận đấu này chỉ là một cuộc tuyển chọn nhà thiết kế trong giới, nhưng bởi vì tiếng tăm của cuộc thi thiết kế Grace rất cao, hơn nữa vòng thi ngày hôm qua vô cùng khắc nghiệt, hình thức rất lớn, được đài truyền hình hâm mộ nên đến đây, đồng thời đạt được hợp tác với đám người của Grace.
Cho nên trong vòng thi tiếp theo sẽ được ghi hình thành tiết mục, đồng thời được phát sóng vào giờ vàng.
Khi Bạch Hoài An biết được tin tức này thì có chút sửng sốt.
Trần Thanh Minh còn tưởng rằng cô đang căng thẳng nên vội vàng ở bên cạnh trấn an cô: "Không sao đâu Hoài An, chẳng qua là có thêm nhiều thợ quay phim hơn một chút mà thôi, trong lòng cô nhất định phải bình tĩnh, xem như bọn họ không tồn tại, đừng mất bình tĩnh.”
Bạch Hoài An nghe thấy anh ta nói, nhìn vẻ mặt lo lắng của anh ta thì vô cùng bất đắc dĩ.
Trái lại cô không cảm thấy căng thẳng chút nào, nhưng sao lại cảm giác dáng vẻ của Trần Thanh Minh còn căng thẳng hơn cả cô.
“Tổng giám đốc Trần, tôi không có căng thẳng, lúc trước tôi cũng từng tham gia một số cuộc thi, có vài cuộc thi cũng có mặt của truyền thông” Cô cúi đầu cười, ánh mắt lạnh nhạt, giọng nói đìu hiu, lạnh đến như không có nhiệt độ.
"Tôi không chỉ không có căng thẳng mà tôi còn cảm thấy rất vui mừng”
Tiết mục có tỉ lệ người xem cao, nếu như nhà thiết kế của An thị không giành được giải quán quân mà bị một người mới như cô đá xuống thì như vậy mới thú vị chứ.
- -------------------