Thấy vậy Tống Hạ Vũ liền nói:
“Anh nói gì sai sao?”
“Tôi đã nói gì anh hay chưa? Lo mà dỗ Y Na cho tốt, nếu để Phương Thần Phong bắt gặp cảnh này thì e là chơi với ba đứa nhỏ anh cũng không thể chứ đừng nói gì bế.”, Nhược Hy Ái Linh cao giọng hỏi lại.
Lời Nhược Hy Ái Linh vừa dứt, Tống Hạ Vũ lập tức ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Phương Thần Phong, sau khi xác định không có gì đe dọa hắn mới nói:
“Em không thấy là tiểu bảo bối rất thích anh bế hay sao? Từ đầu buổi lễ đến bây giờ cô nhóc chưa hề khóc một lần nào cả.”
Câu nói này của Tống Hạ Vũ khiến mọi người đều lắc đầu ngán ngẩm, bọn họ sao không biết lý do tiểu bảo bối không quấy khóc hắn là gì kia chứ? Chẳng phải là mô hình xe moto mini hắn đang cầm trên tay kia sao? Về điểm này thì tiểu bảo bối hoàn toàn giống với mẹ của mình, và Hà Linh Chi sau khi biết con gái có niềm đam mê giống mình thì cao hứng vô cùng, cho nên mỗi khi hãng xe nổi tiếng nào cho ra mắt sản phầm mới cô đều đặt làm bản mô hình cho bé con.
Trò chuyện với mọi người thêm một chút sau đó Hà Linh Chi liền xin phép vợ chồng Phương lão gia cùng xin lỗi mọi người để trở về biệt thự trước. Mặc dù hôm nay đúng là ngày vui của cô và Phương Thần Phong, nhưng cô sẽ không vì điều đó mà làm gián đoạn thời gian biểu của ba nhóc con, nếu là bình thường thì giờ này cả ba nhóc đều đã đi ngủ hết rồi, minh chứng là Tiểu Minh đang nằm ngủ say sưa trong vòng tay của bà nội phía bên kia.
Thấy cô như vậy, Phương phu nhân liền nói:
“Mấy ngày này con cứ để bọn trẻ ở với cha mẹ, đám cưới xong các con còn phải đi hưởng tuần trăng mật, cho nên con hãy cứ tận hưởng nó đi đã.”
Hà Linh Chi vốn định lên tiếng từ chối nhưng Phương lão gia liền cắt ngang:
“Cứ quyết định vậy đi, dù sao thì nhân cơ hội này ta và mẹ con cũng muốn bồi đắp tình cảm với mấy đứa nhỏ nhiều hơn, như vậy cũng tốt.”
Nghe cả hai người đều nói như vậy, Hà Linh Chi không còn cách nào khác đành phải nghe theo, bởi những gì họ nói không phải không có lý, nhìn về phía Phương Thần Phong một chút, sau đó Hà Linh Chi liền quay người cùng dì Ngô trở về biệt thự, cả cơ thể cô lúc này đang vô cùng mệt mỏi, đặc biệt là vùng ngực.
Bên phía Phương Thần Phong lúc này, khách mời tham dự đều đã tan dần, bây giờ chỉ còn lại ba người Hàn Diệc Thiên, Khương Tuấn Hạo và hắn. Lắc lắc chén rượu trên tay, Hàn Diệc Thiên ánh mắt có chút giễu cợt nhìn Phương Thần Phong, nói:
“Trước đây có kẻ dù sống dù chết cũng mạnh miệng tuyên bố không chạm vào bất cứ ai ngoài ‘bé con’, ấy vậy mà bây giờ đến con cũng có với người ta những ba đứa. Phương Thần phong, lời nói của cậu bây giờ trong mắt mình chẳng còn chút uy tín nào.”
Dứt lời cả Hàn Diệc Thiên và Khương Tuấn Hạo đều bật cười lắc đầu, còn Phương Thần Phong thì vừa nhâm nhi ly rượu vừa nói:
“Cô ấy chính là ngoại lệ duy nhất!!”
“Vậy nếu như sau này ‘bé con’ xuất hiện thì sao? Cậu định làm gì?”, Khương Tuấn Hạo hỏi.
“Sẽ không như vậy!!! Hơn nữa, cho dù sau này có đúng như những gì mà các cậu vừa nói đi chăng nữa thì quyết định của mình cũng sẽ không thay đổi, không ai có thể thay thế được vị trí của cô ấy trong lòng mình!!!”
“Nếu đã như vậy thì… chúc mừng cậu!!”
Dứt lời cả ba cùng cười lớn rồi nâng tay uống cạn ly rượu của mình. Tống Hạ Vũ đang ngắm nhìn tiểu bảo bối ngủ say trong lòng nghe thấy động tĩnh liễn ngoảnh đầu lại nhìn, suy nghĩ một chút sau đó hắn liền trao Tiểu Y Na sang cho Phương lão gia rồi đi về phía ba người bọn họ.
“Có chuyện gì náo nhiệt hay sao mà các cậu không thèm gọi mình?”
“Tại thấy cậu đang tận dụng mọi cơ hội để được gần bóng hồng nào đó nên không làm phiền thôi!!”, câu nói đầy châm biếm của Khương Tuấn Hạo khiến cả Hàn Diệc Thiên và Phương Thần Phong phải cười lớn thành tiếng, đặc biệt là Phương Thần Phong. Đúng là vừa rồi hắn bận phải tiếp rượu mọi người, nhưng không có nghĩa là hắn không chú ý đến mẹ con cô, cho nên hành động Tống Hạ Vũ bế tiểu bảo bối từ nãy đến giờ làm sao hắn không biết. Bất quá hắn lại thừa hiểu người bạn này của hắn đang suy tính gì trong đầu, cho nên mới mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho Tống Hạ Vũ mà thôi.
“Cậu cười cái gì chứ? Vợ mới cưới của cậu về từ bao giờ rồi kia kìa, cậu còn không mau về đi, nếu không e là đêm nay có người nào đó phải ngủ ở ngoài sofa cũng nên!!!”, Tống Hạ Vũ cũng không kém cạnh mà phản bác lại.
Theo lời nói của Tống Hạ Vũ, Phương Thần Phong liền đảo mắt tìm kiếm bóng dáng của Hà Linh Chi, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng cô đâu, còn bọn trẻ thì vẫn đang ở chỗ cha mẹ hắn., hắn mới chỉ rời tầm mắt khỏi cô không lâu mà cô đã đi đâu mất rồi.
“Cô ấy về từ bao giờ??”
“Mới vừa đây thôi!!!”, tự rót cho mình một ly rượu, Tống Hạ Vũ trả lời ngắn gọn.
Lời Tống Hạ Vũ vừa dứt, Phương Thần Phong liền cầm áo vest ngoài lên đứng dậy rời đi. Thấy thế Tống Hạ Vũ liền nói với theo:
“Tân hôn vui vẻ!!!!”
Nghe được lời nói không đứng đắn này của Tống Hạ Vũ, Phương Thần Phong cũng không ngoảnh đầu lại mà nâng tay lên dơ ngón giữa với hắn. Lúc này chỉ còn lại ba người bọn họ, Hàn Diệc Thiên lại trở về với dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, nói:
“Thật không ngờ trong bốn chúng ta, Phong lại là người lập gia đình trước!!!”
“Cậu sai rồi, Thiên!!! Bởi vì Phong luôn không quá quan tâm đến quan hệ nam nữ như vậy nên cậu ta mới là người lập gia đình đầu tiên. Còn chúng ta mới là những kẻ khó lập gia đình, thậm chí là cô đơn đến già.”, Hoắc Trạch Dương nói.
Nghe vậy cả Hàn Diệc Thiên và Tống Hạ Vũ đều gật đầu tán thành, vì sao lại vậy ư, bởi vì bọn họ chỉ coi phụ nữ như công cụ để giải quyết dục vọng mà không hề có bất cứ tình cảm nào khác, cho nên việc lập gia đình đối với bọn họ chính là điều không tưởng.
Sau khi trở về biệt thự, Hà Linh Chi lập tức thay đồ đi tắm, ngay lúc này cô thật muốn được ngâm mình trong làn nước nóng được pha một chút tinh dầu oải hương dịu nhẹ. Nghĩ như vậy Hà Linh Chi lập tức đi làm ngay, trong khi cô đang thư giãn cơ thể trong phòng tắm, thì lúc này ở bên ngoài, Phương Thần Phong cũng đã về đến nơi.
Nhìn chiếc váy cưới được treo trên khung treo đồ, hắn lập tức nhớ đến dáng vẻ xinh đẹp của cô trong tiệc cưới vừa rồi, nhớ đến thời khắc cô đeo chiếc nhẫn cưới lên ngón áp út tay trái của mình. Ngay tại khoảnh khắc ấy, hắn giống như đã thả được một cục đá lớn khỏi vai vậy, ngày nào cô còn chưa chính thức thuộc về hắn, thì ngày đó hắn vẫn lo sợ sẽ có một ngày cô rời xa mình.
Thế nhưng bắt đầu từ bây giờ hắn đã có thể yên lòng mà sống bên cô rồi, nghĩ ngợi một chút sau đó Phương Thần Phong lập tức đứng dậy cởi bỏ bộ vest trắng trên người xuống, trên người hắn lúc này chỉ còn lại duy nhất chiếc quần nhỏ màu đen. Từ từ đi về phía phòng tắm, Phương Thần Phong vừa nhớ lại dáng vẻ thẹn thùng của cô trước đây mỗi khi bị hắn ăn đậu hũ, cánh môi bạc mỏng cũng vì điều này mà cong lên một nụ cười.
[…]