Sau lời chúc phúc của Khương Tuấn Hạo, toàn bộ người có mặt trong bữa tiệc đều đồng loạt vỗ tay chúc mừng. Phía trên bục cao lúc này chỉ còn lại Hà Linh Chi, Phương Thần Phong và cha xứ, sau khi thấy tất cả đều đã chuẩn bị xong, cha xứ liền bắt đầu tiến hành nghi thức thành hôn.
Thế nhưng ngay khi Cha mới chỉ vừa mở sách ra để chuẩn bị đọc lời chứng hôn, thì Phương Thần Phong lúc này liền cầm lấy chiếc micro từ tay Tống Hạ Vũ cướp lời, nắm lấy bàn tay phỉa của Hà Linh Chi, giọng nói trầm ổn của hắn vang vọng khắp không gian:
“Chi Chi, hôm nay chính là ngày thành hôn của hai chúng ta… Và để đi được đến ngày hôm nay, cả anh và em đều đã phải trải qua vô vàn thử thách, vui có, buồn có, đau có, khổ có, hết thảy những điều này chúng ta đều đã đi qua. Cả cuộc đời anh vốn luôn là một bản nhạc vô vị, nhưng chính sự xuất hiện của em đã làm nó trở nên có tiết tấu hơn. Anh vẫn còn nhớ như in ngày định mệnh ấy xảy ra, khi anh phải chứng kiến sự sống của em đang dần dần bị cướp đi, anh đã sợ hãi đến nhường nào, kể cả cho đến tận bây giờ, anh cũng không muốn và cũng không dám đối diện nó thêm bất kỳ lần nào khác. Chính vì thế Linh Chi, hãy cho anh cơ hội được bảo vệ em suốt phần đời còn lại với tư cách là một người chồng, và một người cha, được chứ?”
Lời của Phương Thần Phong vừa dứt cũng là lúc Hà Linh Chi lệ rơi đầy mặt, nghe những gì mà hắn vừa nói, cô bất giác nhớ lại quãng thời gian bản thân phải một mình chống chọi lại mọi thứ, cái cảm giác cô đơn và lạc lõng ấy khiến cô như muốn chìm sâu trong nỗi tuyệt vọng vậy, từng hình ảnh, từng kí ức đứt quãng lần lượt chạy qua trong tâm chí cô.
Ở phía dưới khán đài, cả hai vợ chồng Phương lão gia và mọi người đều im lặng chờ đợi câu trả lời của Hà Linh Chi, cả thời gian lẫn không gian như đóng băng ngay tại khoảnh khắc này.
Nhìn sâu vào đôi mắt tràn ngập yêu thương cùng mong chờ của Phương Thần Phong thông qua màn nước mắt, Hà Linh Chi nhỏ giọng trả lời:
“Em nguyện ý.”
Sau câu nói này của cô, mọi thứ xung quanh dường như bùng nổ, một tràng pháo tay giòn dã vang lên chúc mừng hạnh phúc hai người, bản nhạc giao hưởng dành riêng cho ngày cưới cũng được bật lên. Nhận được câu trả lời của cô, Phương Thần Phong không kìm nén được niềm hạnh phúc mà cúi người bế bổng cô lên xoay vài vòng rồi lấy chiếc nhẫn cưới ra đeo vào ngón áp út bàn tay phải của Hà Linh Chi. Ngay sau đó cô cũng làm điều tương tự với hắn, trao nhẫn cưới xong, chẳng cần đợi cha xứ tuyên hôn Phương Thần Phong ngay lập tức vén tấm màn cô dâu lên, hai bàn tay to lớn của hắn ôm chọn gương mặt nhỏ nhắn thanh thuần của Hà Linh Chi rồi đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.
Hà Linh Chi cũng không kiêng dè gì mà đáp lại Phương Thần Phong, hạnh phúc của cô, cuối cùng cũng trở nên trọn vẹn nhất. Sau khi cha xứ tuyên bố hai người đã là vợ chồng, ở trên bầu trời lập tức xuất hiện cơn mưa pháo hoa với đủ loại hình dáng và màu sắc, đây cũng là một trong những sở thích của Hà Linh Chi mà Phương Thần Phong đã quan sát được, rằng cô rất thích những thứ lấp lánh phát sáng.
Sau khi nghi lễ chứng hôn kết thúc, Phương Thần Phong cùng Hà Linh Chi bắt đầu đi tiếp rượu chúc của mọi người. Bởi vì hôm nay là ngày vui của chính mình, cho nên Phương Thần Phong đặc biệt cao hứng hơn bình thường, bất kể ai mời rượu dù là những người có máu mặt trong giới kinh doanh, hay là những nhân vật tầm thường muốn lấy lòng, hắn đều tiếp không sót một ai.
Bởi vì Hà Linh Chi không thể uống rượu trong thời gian gần đây, cho nên Phương Thần Phong phải thay cô uống toàn bộ rượu mời của khách. Giải thích cho lý do vì sao Hà Linh Chi lại không được uống rượu là bởi vì mới chỉ cách đây vài ngày, cô cảm thấy có chút khó chịu trong người nên đã đi kiểm tra tổng quát, đến khi nghe kết quả từ bác sĩ thì cô liền biết sở dĩ bản thân bị như vậy là do nội tiết bên trong cơ thể cô có sự thay đổi, và tuyến sữa cũng đang dần được kích thích trở lại. Hay nói một cách ngắn gọn hơn thì cô đang trong thời kỳ hồi sữa hậu thai sản, thời điểm biết được điều này Hà Linh Chi vui mừng vô cùng, bởi vì nếu là như vậy thì các con của cô sẽ không phải uống sữa ngoài nữa.
Cũng chính vì lý do này mà mấy ngày gần đây Phương Thần Phong cùng dì Ngô đã tốn không ít công sức để tìm hiểu về dinh dưỡng cho cô, thậm chí hắn còn mời cả chuyên gia dinh dưỡng về để tư vấn cũng như phân phó cho người làm thực đơn hằng ngày của cô.
Ra ám hiệu cho Phương Thần Phong, sau đó Hà Linh Chi liền đi về phía vợ chồng Phương lão gia cùng nhóm người Mẫn Giai Kỳ. Bọn họ tụ tập đông đủ tại một chỗ như vậy là vì ba cục bột tròn ủm đang nằm trong ba chiếc lôi kia, mới chỉ ngày hôm qua thôi cả ba nhóc đều đã được thay đổi chứng sinh và chuyển sang họ Phương, giờ đây tụi nhỏ đã đường đường chính chính trở thành thành viên của Phương gia cả trên danh nghĩa lẫn huyết thống.
Hiện tại Tiểu Y Na đang được Tống Hạ Vũ bế trên tay, chỉ nhìn qua thôi Hà Linh Chi cũng biết lý do vì sao hắn không tham gia tiệc rượu cùng ba người còn lại trong Tứ Đại Tài Phiệt mà lại có mặt ở đây, là bởi vì kể từ lúc ba nhóc chào đời đến nay, Phương Thần Phong không cho hắn động vào người tiểu bảo bối một lần nào, hắn chỉ có thể nhìn mà không được ôm, cho nên một cơ hội tốt như vậy làm sao hắn có thể bỏ qua kia chứ??
Nhìn thấy cô đi đến, Phương phu nhân liền cười nói:
“Con mệt rồi đúng không, lại đây ngồi nghỉ ngơi đi, một chút nữa thôi chúng ta sẽ về trước.”
Nghe bà nói vậy, Hà Linh Chi liền cười đáp:
“Con không sao thưa dì, chỉ là con thấy nhớ tụi nhỏ mà thôi.”
Nghe cách xưng hô của cô, Phương phu nhân liền hỏi lại:
“Dì??? Đến nước này rồi mà con vẫn còn dùng cách xưng hô đó với ta sao?”
Nghe bà nhắc nhở, Hà Linh Chi liền cười ngượng gọi:
“Con xin lỗi… mẹ.”
Khi nói ra một tiếng “mẹ” kia, Hà Linh Chi cảm thấy từ đó thật lạ lẫm, mà cũng thật ấm áp, bởi từ nhỏ cho đến lớn, cô chưa một lần dùng qua cách xưng hô này với bất kỳ người nào, chính vì thế mà cảm xúc trong cô cũng phức tạp vô cùng.
Nghe cô gọi mình thân mật như vậy, cả hai vợ chồng Phương lão gia và Phương phu nhân đều cười lớn hài lòng, bởi rước cô về bọn họ không chỉ rước được một nàng dâu mà còn có thêm được một người con gái.
Bế Tiểu Minh trên tay, Hà Linh Chi cất lời cảm ơn đến hai vợ chồng Phương lão gia cùng Triệu Y Vân một lần nữa, cô và các con có ngày hôm nay hoàn toàn đều nhờ vào sự trợ giúp của bọn họ. Nghe cô nói như vậy Triệu Y Vân liền có chút giận dỗi, nói:
“Cậu nói ra những lời này có còn coi mình là người thân của cậu nữa hay không?”
“Ý mình không phải như vậy, Y Vân.”
“Nếu không phải như vậy thì tốt, điều quan trọng duy nhất cậu cần làm bây giờ chính là tận hưởng hạnh phúc của bản thân cũng như nuôi dạy tụi nhỏ thật tốt, có như vậy mới không phụ sư cố gắng của chúng ta suốt thời gian qua.”
“Đúng vậy đó Linh Chi, đã là người một nhà rồi thì đừng nên quá câu lệ.”, Tống Hạ Vũ bế tiểu Y Na ở một bên nói chen vào. Ngay lập tức hắn phải nhận cái nhìn kì thị của Nhược Hy Ái Linh.
[…]