Mặc dù có chút tò mò nhưng Hà Linh Chi cũng không quá quan tâm đến vấn đề này, cô nghĩ có lẽ mọi người đang bận làm công việc của mình mà thôi. Nghĩ ngợi một lát sau đó Hà Linh Chi liền đứng dậy đi đến nơi ở của Tiểu Bao, kể từ lúc bọn họ chuyển về đây thì Tiểu Bao cũng được chuyển đến đây, đã lâu lắm rồi cô chưa gặp lại nó, liệu có khi nào nó quên cô luôn rồi không?
Cánh cửa vừa được mở ra, đập ngay vào mắt Hà Linh Chi là hình ảnh Tiểu Bao đang ung dung nằm vắt mình lên tảng đá lớn phơi nắng, nghe thấy có tiếng động, đôi mắt màu hổ phách của nó lập tức hé mở nhìn về phía kẻ đã phá hỏng tâm trạng của mình.
Ngay khi nhìn thấy người đến là Hà Linh Chi, nó liền trừng lớn mắt rồi bật dậy đứng trên mỏm đá gầm một tiếng thật lớn sau đó nhảy xuống đất quay lưng đi vào bên trong. Thấy nó như vậy, Hà Linh Chi liền ngửa mặt lên trời nhỏ giọng than:
“Biết ngay mà!!!”
Sau đó cô lập tức chạy thật nhanh vào bên trong chỗ của Tiểu Bao, nhìn nó nằm quay lưng về phía mình trên chiếc giường phủ lông trắng muốt, Hà Linh Chi chỉ biết lắc đầu, cô thật sự không hiểu nó là hổ hay là người nữa? Còn biết giận dỗi??
“Tiểu Bao\~\~\~ Tao đến thăm mày đây!”, Hà Linh Chi nhẹ giọng nói.
Thế nhưng đáp lại lời nói của Hà Linh Chi chỉ là sự im lặng, lắc đầu thở dài một tiếng sau đó cô liền đi đến trực tiếp nằm đè lên người của Tiểu Bao, hai cánh tay của cô vòng ra phía trước kéo lấy đầu nó quay lại về phía mình. Gương mặt nhỏ nhắn cũng cọ thật mạnh vào bộ lông trắng muốt của nó, nói:
“Tao xin lỗi mà\~\~\~ Không phải là tao không muốn đến thăm mày, mà là tao không thể, mày cũng biết trước đó tao thê thảm cỡ nào đúng chứ? Ngày hôm đó nếu không có mày chắc tao đã không còn mạng mà ở đây nữa rồi, tao làm sao có thể quên mày kia chứ? Hôm nay tao đến đây không chỉ để thăm mày mà còn muốn giới thiệu với mày Tiểu Sở, Tiểu Minh và Tiểu Y Na!!!”
Ban đầu Tiểu Bao vẫn làm cao quay mặt không muốn nói chuyện với Hà Linh Chi, nhưng ngay khi cô nhắc đến ba cái tên kia, nó lập tức quay đầu lại như đang mong chờ. Thấy vậy Hà Linh Chi liền cười tươi nói:
“Biết ngay mà, Tiểu Bao làm sao giận lâu được chứ??”, nói rồi cả tứ chí của Hà Linh Chi đều đu lên người của Tiểu Bao
Nhưng đáp lại sự nhiệt tình ấy của Hà Linh Chi, Tiểu Bao chỉ dùng đuôi phẩy nhẹ vào cái mông đang không ngừng ngọ nguậy trên lưng mình. Thấy thế Hà Linh Chi liền cười hề hề đáp:
“Được được… bây giờ tao sẽ dẫn mày đi được chưa?”
Nói xong Hà Linh Chi lập tức nhảy xuống khỏi người Tiểu Bao rồi dẫn đầu đi vào khu nhà chính. Trong khoảng sân vắng lặng trái ngược hoàn toàn so với mọi ngày, một người một hổ trước sau nối bước nhau đi vào trong biệt thự. Không vòng vò Hà Linh Chi liền dẫn Tiểu Bao đi lên phòng ngủ riêng của mình, trên chiếc giường rộng lớn, ba cục bột tròn ủm vẫn đang say giấc nồng.
Đứng sang một bên nhường đường cho Tiểu Bao đi vào, Hà Linh Chi nói:
“Từ trái qua phải, lần lượt là Tiểu Sở, Tiểu Y Na, và Tiểu Minh, tụi nhỏ chính là con của tao, cũng chính là mấy nhóc con mày đã cứu ngày hôm đó.”
Mặc kệ Hà Linh Chi đang thao thao bất tuyệt ở một bên, Tiểu Bao từng bước từng bước tiến lại gần chỗ giường ngủ, ánh mắt đăm chiêu của nó nhìn vào ba đứa trẻ một lúc lâu rồi từ từ nâng chân nhảy lên giường. Đối với hành động này của nó, Hà Linh Chi không quá lo lắng, bởi vì cô biết Tiểu Bao nhất định sẽ không làm hại tụi nhỏ.
Trong mắt người khác, Tiểu Bao có thể được coi là một loài dã thú với độ nguy hiểm cao, nhưng Hà Linh Chi chưa từng coi nó như một loài động vật, bởi cô có cảm giác nó có thể hiểu hết tất cả những gì mà cô nói, nó hoàn toàn có chi giác giống như con người. Có lẽ Phương Thần Phong cũng có cùng suy nghĩ như cô nên mới dữ lại Tiểu Bao làm sủng vật.
Sau khi nhảy lên giường, Tiểu Bao liền cuộn thân hình to lớn của mình xung quanh ba đứa nhỏ giống như người mẹ đang bảo vệ các con vậy. Điều này khiến Hà Linh Chi mãn nguyện vô cùng, và đây cũng chính là những gì mà cô đã suy tính trước, chẳng biết từ khi nào Tiểu Bao cũng giống như một thành viên không thể thiếu trong gia đình nhỏ của cô vậy.
Đang miên man trong dòng suy nghĩ, đúng lúc này chiếc điện thoại cô đặt trên tủ đầu giường bỗng đổ chuông, Hà Linh Chi lập tức đi lại bắt máy tránh đánh thức mấy đứa nhỏ. Người gọi đến chính là Lâm Minh Thiện, Hà Linh Chi cảm thấy lạ vì anh bình thường rất ít khi gọi điện cho cô vào giờ này, hoặc nếu có chuyện gấp thì anh cũng sẽ trực tiếp đến đây chứ chẳng cần dùng đến điện thoại.
Áp điện thoại vào tai, Hà Linh Chi nói:
“Có chuyện gì sao anh?”
“Linh Chi…. Lão đại… lão đại gặp tai nạn rồi, em mau đến đây đi… đại lộ Mouton… nếu không sẽ không kịp mất…tút…tút…tút…”
Lời Lâm Minh Thiện nói còn chưa hết thì điện thoại đã bị cắt ngang, điều này khiến lòng Hà Linh Chi nóng như có lửa đốt, trong trí nhớ của cô, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa thì Lâm mInh Thiện anh cũng chưa từng hốt hoảng và sợ hãi như vậy, chẳng lẽ Phương Thần Phong thực sự đã xảy ra chuyện gì như lời anh nói? Lúc này Hà Linh Chi mới chú ý đến sự khác biệt của căn biệt thự ngày hôm nay, chẳng lẽ…
Ngay lập tức cô liền chạy đi thay quần áo, sau đó nhẹ nhàng bế ba đứa nhỏ lần lượt đặt vào chiếc xe lôi trẻ em cỡ lớn rồi nói với Tiểu Bao:
“Tiểu Bao, chúng ta đi thôi… Phương Thần phong xảy ra chuyện không hay rồi!!!”
Dường như hiểu được những gì mà Hà Linh Chi vừa nói, Tiểu Bao từ trên giường lập tức phi người nhảy xuống theo sát chân cô ra nhà để xe. Hiện tại trong nhà đang không có ai, cô đã thử dùng điện thoại gia đình gọi tài xế nhưng kết quả không ai bắt máy cả, không còn cách nào khác, cô chỉ còn có thể tự mình lái xe đến đó. Mặc dù đã được Phương Thần Phong dạy cách lái xe trước đó, nhưng vì cô chỉ đam mê moto nên không quá quan tâm, đến bây giờ thì cô đã hối hận vô cùng, bởi trên chiếc xe mà cô cầm lái còn có cả các con của mình, ngộ nhỡ…
Đến đây, Hà Linh Chi liền lắc lắc đầu để gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực của bản thân ra khỏi đầu, bởi vì những thứ đó sẽ khiến cô không thể tập trung được. Ngồi trên chiếc Bugatti La Voatio Noire yêu thích của Phương Thần Phong, Hà Linh Chi liền sắp xếp vị trí thoải mái cho ba đứa nhỏ ở phía sau, còn Tiểu Bao thì phải chen chúc phía dưới chỗ đạp ga và phanh bởi thân hình của nó quá lớn so với diện tích xe.
Thở dài một tiếng đầy căng thẳng, Hà Linh Chi bắt đầu hồi tưởng lại những gì mà Phương Thần Phong đã dạy mình trước đó rồi từ từ khởi động xe. Chiếc xe ban đầu chạy có chút loạng choạng nhưng ngay sau đó đã ổn định đường lái hơn rất nhiều, mặc dù rất vội nhưng cô không dám đi nhanh bởi vì ở phía sau xe, cô còn đang chở những người quý giá nhất của mình, một tai nạn nhỏ sẽ không khiến cô mất mạng, nhưng còn bọn trẻ chưa chắc có thể vượt qua cửa tử một lần nữa!!!
[…]