Năm giờ chiều, Hà Linh Chi đã ngồi đây tám tiếng đồng hồ, thế nhưng qua quan sát của cô, cả ngày nay Phương Thần Phong không hề ra khỏi tập đoàn dù chỉ một lần, điều này khiến Hà Linh Chi thất vọng vô cùng. Vì ngồi một mình ở đây quá lâu nên Hà Linh Chi giờ đã thành người có chút không bình thường trong mắt nhân viên ở đây mất rồi.
Cũng đúng thôi, bởi vì đâu có ai ngồi một mình trong quán cà phê hết cả một ngày mà không làm gì như cô đâu chứ, hơn nữa phong cách của cô đúng là khác biệt hoàn toàn so với những người ở đây, điều đó cũng làm nhiều người chú ý đến cô hơn. Từ đầu đến cuối ánh mắt Hà Linh Chi chưa từng rời khỏi mục tiêu của mình, cô sợ nếu chỉ một chút lơ là thôi cũng khiến cô mất hành tung của Phương Thần Phong.
Thở dài một tiếng đầy thất vọng, Hà Linh Chi liền đứng dậy ra về, cô bắt đầu cảm thấy nhớ tụi nhỏ rồi, mặc kệ Phương Thần Phong chết tiệt, cô sẽ không thèm để ý đến hắn nữa. Hà Linh Chi cứ như vậy một bụng giận dỗi rời khỏi quán cà phê mà không hề hay biết có một cặp mắt mang đầy ý cười của một cậu thanh niên ngồi ở góc khuất của quán đang dõi theo mình.
Đương nhiên người thanh niên đó chính là người mà Hà Linh Chi đã mong ngóng cả ngày nay, trong khi cô đang cố gắng tập trung theo dõi hành tung của hắn ở phía đối diện thì hắn lại đang ở ngay phía sau cô ung dung ngắm nhìn thân ảnh người con gái khiến hắn không cách nào dứt ra được.
Lý do vì sao hắn lại biết được cô theo dõi mình là bởi vì thái độ của cô mấy ngày gần đây, mỗi lần thấy hắn về muộn hơn bình thường cô nhất định sẽ bóng gió hỏi hành tung của hắn, rằng hắn đã đi đâu, làm gì, và với ai, hơn nữa buổi sáng bảo vệ cũng đã thông báo cô dùng xe của mình để đi đâu đó, cho nên hắn đã cấp tốc cải trang rồi chờ cô đến và theo lên đây.
Cô là đang ghen sao? Ý nghĩ này khiến Phương Thần Phong bật cười khoái chí, bởi đó chẳng phải là dấu hiệu cô yêu hắn hay sao? Có yêu thì mới biết ghen, có yêu thì mới muốn độc chiếm hắn cho riêng mình? Nghĩ vậy Phương Thần Phong liền ung dung gọi thêm một ly cà phê nóng nữa, hôm nay hắn sẽ cố tình về muộn để xem thái độ của cô ra sao.
Chín giờ tối, tiếng của động cơ ô tô vang lên trong không gian im ắng tại biệt thự, xe vừa dừng lại, Phương Thần Phong liền ngó đầu quan sát xung quanh, hắn cảm thấy hôm nay có điều gì không đúng lắm, có vẻ như mọi thứ đều im lặng hơn mọi ngày rất nhiều, thậm chí ngay cả đèn điện cũng không bật sáng mà chỉ có một vài chiếc đèn ngoài trời leo lắt.
Mang theo sự thắc mắc của mình tiến vào bên trong, nhưng khi vào đến nơi Phương Thần Phong có thể chắc chắn rằng mọi thứ hôm nay đều rất lạ. Nếu là trước đây, có những ngày hắn còn về muộn hơn như vậy rất nhiều nhưng Hà Linh Chi vẫn sẽ ngồi xem tivi ngoài phòng khách chờ hắn về, thậm chí cô còn chưa ăn cơm chỉ để chờ hắn, và cũng chính vì lý do đó hắn đã chú ý hơn mà về nhà sớm với cô và các con.
Sự khác thường của ngày hôm nay khiến Phương Thần Phong có dự cảm chẳng lành, nhanh chân đi lên phòng ngủ, kết quả đúng như những gì hắn nghĩ, cánh cửa phòng ngủ đã bị khóa trái từ bên trong, Phương Thần Phong đã cố gắng rất nhiều lần nhưng vẫn không có kết quả, thậm chí đến cả chìa khóa sơ cua cô cũng đã lấy hết đi từ chỗ quản gia Tô và dì Ngô.
Bởi vì hiện tại cũng đã muộn, và cũng là lúc mà ba đứa nhỏ đang ngủ, hắn không thể nào dùng biện pháp mạnh để vào trong được, điện thoại cầm trên tay nhưng chẳng thể gọi được cho Hà Linh Chi, đến lúc hắn gửi tin nhắn cho cô thì nhận được thông báo cô đã chặn hắn.
Không còn cách nào khác, Phương Thần Phong đành dùng đến cách bất đắc dĩ nhất, đó là viết giấy rồi gửi qua khe hở của cửa phòng mà nhắn với cô, hắn chỉ mong sao lúc này cô vẫn chưa ngủ, nếu không e rằng hắn sẽ không thể gần vợ và các con mình đêm nay rồi. Tờ giấy được đưa vào, trên đó là nét bút cứng cáp của Phương Thần Phong, vỏn vẹn một câu ngắn ngủi nhưng lại nói lên hết nỗi lòng của bản thân hắn:
“Vợ à… cho anh vào đi, anh nhớ vợ và các con.”
Ngay sau đó Phương Thần Phong liền nhìn chăm chú vào khe hở của cánh cửa mà chờ đợi. Một phút trôi qua, rồi năm phút, mười phút, ba mươi phút sau vẫn không thấy Hà Linh Chi phản hồi mình, Phương Thần Phong lúc này liền có chút gấp gáp, hắn nhanh chóng lục tìm kí ức của bản thân xem đã làm sai điều gì với cô, nếu không thì tại sao bỗng dưng cô lại giận dỗi hắn như vậy? Chẳng lẽ là do chuyện cô theo dõi hắn nhưng không thành sao?
Đang suy nghĩ miên man, đúng lúc này từ bên trong cánh cửa, một tờ giấy nhỏ bay ra bên ngoài cắt đứt dòng suy nghĩ của Phương Thần Phong. Hắn lập tức cầm nó lên đọc, nhưng nội dung lại khiến hắn thất vọng vô cùng, cô viết:
“Hôm nay em muốn ngủ riêng với các con, anh qua phòng khách hoặc thư phòng mà ngủ!!”
Hắn thầm nghĩ:
“Ngủ riêng gì chứ? Em đây là đang giận anh rồi còn gì?”
Nghĩ thì như vậy nhưng hắn đâu dám nói như vậy với cô? Cầm cây bút lên, hắn bắt đầu viết:
“Anh sai rồi mà, vợ cho anh vào đi, ngoài này lạnh lắm, anh sẽ bệnh mất.”
Viết ra được những lời này, chính Phương Thần Phong cũng phải công nhận rằng đọ dày của da mặt mình gần như có thể đem ra so sánh với Tống Hạ Vũ được rồi, nhưng biết sao đây, với cô hắn chẳng thể lạnh lùng như thường lệ.
Tờ giấy một lần nữa được đẩy ra, đọc nội dung trên đó, Phương Thần Phong có thể tưởng tượng được đang có một đàn quạ đen bay xung quanh đầy mình, cô viết:
“Nếu anh còn nói mấy lời đó một lần nữa, có tin em đem anh ném ra ngoài đường hay không!!!”
“Cho anh vào đi mà\~\~\~”, hắn vẫn kiên quyết mặt dày đến cùng, nhưng kết quả của sự cố gắng ấy, Hà Linh Chi không trả lời hắn bất cứ lời nào. Phương Thần Phong, đường đường là chủ tịch của tập đoàn đa quốc gia Phương Thị, đồng thời là người đại diện chính thức của M&N, vậy mà lúc này lại bị một người con gái đuổi ra khỏi phòng. Nếu chuyện này bị người ngoài biết được, e là hình tượng người đàn ông lạnh lùng siêu cấp đẹp trai, nhiều tiền trong mắt các cô gái sẽ bị xóa sổ hoàn toàn mất.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Mở cửa phòng ngủ ra, Hà Linh Chi không hề thấy bóng dáng của Phương Thần Phong đâu, điều này khiến cô có chút bực bội cùng thất vọng:
“Gì mà anh biết lỗi rồi, cho anh vào trong,… tất cả đều là dối trá!!!”, mang theo tâm trạng bực bội đi xuống phòng ăn, vừa đi Hà Linh Chi vừa lẩm bẩm mắng Phương Thần Phong.
Vì quá mải mê với những suy nghĩ của mình mà cô không hề nhận ra sự khác lạ của căn biệt thự ngày hôm nay, cô không thấy bóng dáng của quản gia Tô và dì Ngô đâu, ngay cả người hầu cũng không thấy, trên bàn ăn cũng chẳng có bữa sáng chuẩn bị sẵn như mọi khi, cả căn biệt thự dường như chỉ còn một mình cô vậy.
[…]