Máy quét này tổng cộng có ba tầng khóa bảo vệ, hai tầng đầu tiên là mật mã số, còn tầng cuối cùng là mật mã DNA để đảm bảo rằng Phương Thần Phong này là thật chứ không phải một kẻ giả mạo.
Sau khi nhập mật mã tầng đầu tiên, chiếc máy quét không thông báo là đúng hay sai mà vẫn im lặng như cũ, thấy vậy Phương Thần Phong liền phóng ánh mắt khó hiểu về phía người dẫn đường, anh ta cung kính đáp:
“Thưa thiếu gia, ba tầng mật mã này phải được thực hiện liền mạch, nếu như sai ở bất kì tầng khóa nào thì sẽ phải bắt đầu lại từ đầu, còn một điều nữa thuộc hạ xin nhắc người đó là, người chỉ có ba lần quét mật mã, vừa rồi vì người dán đoạn giữa chừng nên bây giờ chỉ còn lại hai lần, mong người hãy suy xét thật kĩ càng.”
Phương Thần Phong nghe vậy thì thở dài ngao ngán vì thử thách của mẹ mình, nhưng ngay sau đó hắn liền nghiêm túc nhập hai dãy mật mã rồi đặt bàn tay của mình lên bàn quét DNA.
‘Ting\~\~\~’
Tiếng chuông báo hiệu mở khóa thành công khiến Phương Thần Phong nhẹ nhõm vô cùng, hắn đoán quả không sai, hai dãy mật kia là ngày mà Hà Linh Chi chính thức trở thành người của hắn và ngày hắn biết được mình đã làm cha, đây chính là hai mốc thời gian đánh dấu những sự thay đổi lớn trong cuộc đời hắn cũng như Hà Linh Chi.
Sau tiếng chuông ấy, bức tường đá trước mặt mọi người liền từ từ mở ra, bên trong chỉ có một lối đi đen ngòm không nhìn thấy điểm dừng, người dẫn đường tựa như đã quá quen thuộc nơi này nên tự tin đi vào một cách vô cùng bình tĩnh, những người phía Phương Thần Phong ai nấy cũng đều phải bật chiếc đèn pin mini lên để có thể nhìn thấy đường.
Thông đạo này không quá rộng, chỉ vừa đủ ba người đi, hai bên vách tường được trải một lớp kim loại mỏng sáng bóng, khi được ánh sáng từ những chiếc đèn pin chiếu vào liền khúc xạ lại vách tường bên kia, lối đi cũng nhờ thế mà sáng lên trông thấy.
Đang đi, Nhược Hy Ái Linh ở phía sau như nhìn ra được thứ gì đó từ bên trong bức tường bên cạnh liền kéo lấy tay Khương Tuấn Hạo, nói:
“Đại ca, anh xem.”
Khương Tuấn Hạo nghe thấy tiếng gọi liền nhìn về phía Nhược Hy Ái Linh chỉ, nơi đó nếu chỉ nhìn thoáng qua sẽ chẳng nhận ra được điểm khác lạ, nhưng nếu như tập trung nhìn vào một điểm liền thấy điều bất thường. Xuyên qua bức tường kim loại, anh có thể lờ mờ thấy được gương mặt của một người đàn ông, có vẻ như hắn ta đã chết, điều kì lạ ở đây chính là cái xác đó bị chói chặt và một con rắn với thân hình to lớn đang quấn quanh cái xác đó, cái miệng của nó thì cắn chặt vào cổ của người đàn ông kia.
Lâm Minh Thiện cùng Tống Hạ Vũ nghe vậy thì cũng quay sang nhìn, sau khi nhận ra được đó là thứ gì thì lập tức nhếch miệng cười, điều này làm Nhược Hy Ái Linh cảm thấy vô cùng khó hiểu, cô hỏi:
“Các anh như vậy là có ý gì?”
Lâm Minh Thiện liền trả lời:
“Tốt nhất chúng ta chỉ nên đi theo người dẫn đường, những thứ không liên quan thì không nên tò mò, nếu không phải bỏ mạng ở nơi này cũng không biết chừng.”
Nghe anh nói vậy Nhược Hy Ái Linh càng trở nên mơ hồ, lúc này Tống Hạ Vũ mới lên tiếng giải thích:
“Thứ em vừa nhìn thấy chính là một phương thức nuôi trùng độc, dùng xác người cùng nọc độc rắn ngâm trong môi trường thủy phân sinh học sẽ tạo ra một loại kịch độc chết người, hoặc nguy hiểm hơn đó là một loại dịch bệnh.”
“Trùng độc? Tại sao lại có người làm ra những thứ nguy hiểm như vậy? Nếu như một ngày nào đó núi đá này bị phá sập, chẳng phải sẽ gây ra một đại dịch không có cách cứu chữa sao?”, Nhược Hy Ái Linh cau mày hỏi lại.
Tống Hạ Vũ cười nhếch miệng đáp:
“Đó là lí do vì sao em chỉ nên tập trung đi về phía trước, đừng quá tò mò mọi thứ xung quanh. Nếu anh đoán không nhầm thì nơi đây chính là một cái bể nuôi trùng độc, xung quanh thông đạo này chắc chắn không phải chỉ có duy nhất một cái xác em vừa nhìn thấy, mà là hàng trăm, thậm chí hàng nghìn cái. Còn ai là người tạo ra nó chắc hẳn em cũng đã biết rồi chứ?”
Suy nghĩ một chút, Nhược Hy Ái Linh không chắc chắn nói:
“Chẳng lẽ là…”
“Dì Tuyết không hề đơn giản như những gì em biết đâu!”, Tống Hạ Vũ lên tiếng cắt ngang lời nói của Nhược Hy Ái Linh.
Nói như vậy thì suy đoán của Nhược Hy Ái Linh là hoàn toàn đúng, Phương phu nhân là người rất giỏi về ám khí và độc dược, thế nên chẳng có gì ngạc nhiên nếu bà ấy chính là chủ nhân của nơi này. Nghĩ đến đây cả Khương Tuấn Hạo và Nhược Hy Ái Linh đều cảm nhận được một trận rét lạnh làm họ nổi da gà, quả thực nếu không có sự chứng thực của Tống Hạ Vũ cũng như không tận mắt nhìn thấy những thứ này, có đánh chết Nhược Hy Ái Linh cũng không tin một Phương phu nhân hiền từ, nhân hậu như vậy lại có thể tạo ra thứ nguy hiểm và độc ác đến như vậy, có những lúc cô còn thắc mắc rằng tại sao một người nhu mì như bà lại có thể tồn tại được trong cái giới này lâu như vậy, mặc cho cô đã biết từ trước bà vốn là một sát thủ. Đúng là hồng càng đẹp thì càng nhiều gai!!!
Lúc này người dẫn đường phía trước liền tiếp lời của Tống Hạ Vũ:
“Tất cả những cái xác ở đây đều là của những kẻ muốn chống đối lại Hắc Phong Bang cũng như người của KP đã tìm đến đây trong suốt mấy ngày qua.”
Nghe vậy Wiliam Franky ở một bên vẫn im lặng từ đầu chỉ cười nhếch miệng một cái rồi tiếp tục lạnh lùng đi về phía trước.
Nói xong cả đoàn người lần lượt đi vào những chiếc thang máy thô sơ dẫn xuống mật thất bên dưới. Không gian bên dưới hoàn toàn đối lập với bên trên, nếu trên đó là một khoảng đen hun hút thì dưới này lại chỉ có một màu trắng xóa, ở một phía những người đàn ông mặc bộ đồ blu trắng đang tập trung vây quanh một lồng kính hình trụ, bên trong lồng kính là một cái xác ở trạng thái giống với cái mà Nhược Hy Ái Linh đã nhìn thấy lúc nãy, có vẻ như đây là nơi Phương phu nhân dùng để nghiên cứu trùng độc.
Thế nhưng điểm dừng của bọn họ lại không phải nơi này, thang máy tiếp tục đi xuống, càng đi sâu xuống phía dưới không gian lại càng tăm tối mộng mị, đến lúc này cả nhóm người của Phương Thần Phong đều cảm thấy vô cùng khó hiểu bởi độ sâu của núi đá này, bởi vì xung quanh nơi này tiếp giáp với biển, chính vì thế việc xây dựng hệ thống công trình ngầm có độ sâu như vậy là điều không thể, lúc này Lâm Minh Thiện liền lên tiếng:
“Rốt cuộc thì còn bao lâu nữa mới đến nơi?”
Lúc nói ra câu này, giọng nói của Lâm Minh Thiện không dấu được sự vội vã, gấp gáp, thế nhưng đáp lại anh vẫn là giọng nói từ tốn của người dẫn đường:
“Các vị cứ yên tâm, chúng ta sắp đến nơi rồi.”
Phương Thần Phong nghe vậy thì thoáng cau mày, hắn lạnh giọng nói:
“Tốt nhất cậu nên biết điều một chút.”
Trước lời đe dọa của Phương Thần Phong, người dẫn đường kia không hề sợ hãi mà vẫn bình tĩnh trả lời:
“Thưa Phương thiếu, tôi là thuộc hạ của phu nhân và hiện tôi đang thực hiện theo mệnh lệnh của bà ấy, nếu thiếu gia có muốn giết tôi ngay tại đây thì tôi cũng không dám phản kháng, nhưng ít nhất cậu hãy để tôi dẫn cậu đến nơi cậu cần đến, để tôi hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi sau đó cậu muốn xử trí tôi sao cũng được.”
Câu trả lời ấy khiến cả đám thuộc hạ sau lưng phải thầm hít một hơi lạnh, bởi từ trước đến nay chưa có kẻ bề dưới nào dám nói như vậy với Phương Thần Phong cả, nhưng bọn họ có thể chắc chắn một điều rằng hắn sẽ không giết người dẫn đường, bởi vì hắn là người có suy nghĩ vô cùng sắc bén, hiện bọn họ đang phải dựa vào tên kia để đến nơi mà Hà Linh Chi đang ẩn náu, nếu ngay lúc này chỉ vì chút tức giận nhất thời mà làm hỏng đại cục thì không đáng chút nào. Cả đoàn người cứ thế im lặng tiếp tục chờ đợi thang máy dừng lại.
“Tới nơi rồi!”, khoảng mười lăm phút sau, giọng nói của người dẫn đường vang lên báo hiệu bọn họ đã tới nơi cần đến, nói xong anh ta đi đầu rời khỏi thang máy, những người còn lại cũng lần lượt theo sau, ở phía bên cạnh những chiếc thang máy chứa người của Phương Thần Phong cũng vừa hay tới nơi ngay sau đó.
Kì lạ là nơi đây chỉ là một mảng không gian u tối, thậm chí còn tối tăm hơn cả cái bể chứa xác lúc đầu bọn họ đi qua. Giọng nói có phần mất kiên nhẫn của Lâm Minh Thiện lần nữa vang lên:
“Rốt cuộc thì đây là nơi nào? Tại sao lại không có ánh sáng?”
Thế nhưng đáp lại câu nói ấy lại là một khoảng im lặng, chứng tỏ bằng một cách nào đó người dẫn đường kia đã không còn ở đây, lúc này toàn bộ thuộc hạ của Phương Thần Phong lập tức rút đèn pin ra chiếu lên trên đầu, ngạc nhiên thay nơi này giống như một cái động rộng lớn, trên cao là những khối thạch nhũ dài nhọn. Nhanh chóng suy xét vấn đề rồi Phương Thần Phong lập tức hạ lệnh:
“Mau chóng tìm kiếm toàn bộ nơi đây, chắc chắn phải có cơ quan mật nào đó!!”
“RÕ!!!”
Sau mệnh lệnh ấy, người của Phương Thần Phong lập tức tản ra chia nhau đi tìm kiếm. Quả thực Phương Thần Phong cảm thấy vô cùng khó hiểu trước hành động này của mẹ hắn, bà đã nói rằng sẽ dẫn hắn đến chỗ của Hà Linh Chi, vậy rốt cuộc những thứ này là sao? Thử thách hắn? Không, bà ấy thừa hiểu tình hình hiện tại nghiêm trọng cỡ nào, không lí gì lại thử thách hắn trong lúc Hà Linh Chi đang rơi vào hoàn cảnh như hiện tại.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, nhưng người của Phương Thần Phong vẫn không tìm ra bất cứ điều bất thường nào tại nơi này, đến đây thì sự kiên nhẫn của hắn gần như đã cạn, nhìn về phía những chiếc thang máy phía xa, Phương Thần Phong định ra lệnh cho thuộc hạ đi lên thì đúng lúc này ở bên phía đối diện chỗ bọn họ đang đứng phát ra tiếng động của sự di chuyển, hắn lập tức dùng tay hạ lệnh cho thuộc hạ nhanh chóng tắt hết đèn pin rồi ẩn nấp vào góc khuất.
[…]