Trở về Phương Thị, Phương Thần Phong lập tức nói với Lâm Minh Thiện đang đi theo phía sau:
“Thiện, cho người của chúng ta lần lượt tấn công vào các căn cứ điểm của KP tại Trung Đông, chúng ta sẽ đánh vào những nơi quan trọng nhất của bọn chúng, dồn bọn chúng vào đường cùng.”
“Đã hiểu.”, Lâm Minh Thiện hờ hững trả lời lại phân phó của Phương Thần Phong, những vết bầm tím trên mặt hai người bọn họ cũng đã mờ đi rất nhiều, nếu không nhìn kĩ căn bản sẽ không phát hiện ra.
Thấy thái độ này của anh, Phương Thần Phong liền lên tiếng:
“Lỗi lầm của tôi trong quá khứ, tôi nhất định sẽ chuộc lỗi với cô ấy, vì vậy tôi mong cậu hãy buông tay đi, cho dù cô ấy không chọn tôi thì chắc chắn cũng sẽ không chọn cậu, đối với cô ấy, mối quan hệ giữa hai người luôn là quan hệ mà cậu đã viện cớ trước đó, là tình anh em.”
Nghe những lời này của Phương Thần Phong, hai bàn tay Lâm Minh Thiện lập tức nắm chặt thành quyền, anh không xoay người lại mà nói:
“Cho dù cô ấy không chọn tôi, thì tôi cũng nhất định không để cô ấy chịu khổ một lần nữa.”
Nói xong câu này, Lâm Minh Thiện lập tức cất bước rời khỏi phòng làm việc của Phương Thần Phong, nhìn vào cánh cửa đã đóng chặt thật lâu, một lúc sau Phương Thần Phong thầm thở dài một hơi, ánh mắt màu trà đầy dịu dàng nhìn vào bức ảnh đặt trên bàn làm việc, đó là bức ảnh Hà Linh Chi với nụ cười rạng rỡ đang quàng tay ôm lấy cổ hắn, hai người má chạm má nhìn thật hạnh phúc.
‘Chờ anh thêm chút nữa thôi, Chi Chi.’
---------
Căn cứ điểm KP tại Trung Đông.
Hiện tại Mã Phong đang điều khiển máy bay chiến đấu tấn công vào một trong năm căn cứ điểm của KP tại đây, lão đại lần này đã đích thân ra lệnh cho hắn chỉ đạo nhiệm vụ lần này, nên hắn sẽ làm hết mình để hoàn thành nhiệm vụ được giao. Ban đầu việc tấn công những căn cứ điểm này là điều vô cùng khó khăn vì bao quanh chúng đều là một lớp lưới bảo vệ từ trường, nếu các vũ khí hạng nặng hoặc động cơ máy bay,… đi vào phạm vi cách lớp lưới đó dưới mười mét đều sẽ bị vô hiệu hóa, trường hợp này rất giống với lần bọn họ tấn công gia tộc Hamashi. Thời điểm đó việc vô hiệu hóa do chính lão đại và Hà Linh Chi đảm nhiệm, còn lần này đáng lẽ hắn cũng không quá lo lắng vì vẫn còn học trò ruột của Phương Thần Phong là Liam Trần giải quyết được, thế nhưng vài ngày trước cậu ta lại bị Phương phu nhân điều đi làm gì đó nên không có ai giúp hắn giải quyết lớp lưới kia. Mặc dù vậy, có vẻ như lão đại cũng đã lường trước được vấn đề này nên đã tự tay thiết kế ra một hệ thống vô hiệu quá lớp từ trường kia, mỗi lần muốn vô hiệu hóa nó, hắn chỉ cần cho máy bay chiến đấu bay ở một khoảng cách nhất định rồi kích hoạt hệ thống thì ngay lập tức lớp từ trường đó sẽ bị gỡ bỏ, lúc đó hắn muốn ‘vui đùa’ với KP ra sao thì đó là quyền của hắn.
(Liam Trần và Mã Phong đã xuất hiện ở chương 26 và chương 51 nhé mọi người)
Sau khi lớp từ trường bị vô hiệu hóa, Mã Phong lập tức cho thả hai quả tên lửa tấn công trực tiếp vào trung tâm chỉ huy, những tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, kèm theo đó là những đốm khói đen ngòm ùn ùn tỏa ra trên bầu trời, ngay lập tức còi báo động của căn cứ điểm vang lên inh ỏi làm láo loạn cả khu vực xung quanh.
Cứ như vậy chỉ trong một ngày, năm căn cứ điểm của KP tại nơi này đều được Mã Phong ghé qua, mà chiến tích sau cuộc viếng thăm đó để lại không hề nhẹ chút nào, quả không hổ danh sát thủ trên không.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Mã Phong lập tức quay trở về trụ sở của Hắc Phong Bang tại Trung Đông để báo cáo nhiệm vụ. Phương Thần Phong nghe xong liền gật đầu tán thưởng, đôi ưng mâu của hắn nhìn vào màn hình máy tính nói với Mã Phong:
“Cậu làm rất tốt, bây giờ hãy án binh chờ động tĩnh của bọn họ, nếu căn cứ điểm nào có ý định đáp trả, lập tức tiêu hủy nơi đó.”
Một câu lệnh ngắn gọn nhưng hàm chứa bao nhiêu tàn nhẫn, bao nhiêu quyết đoán, đây chính là phong cách làm việc từ trước đến nay của Phương Thần Phong, nhanh gọn, chính xác và hiệu quả. Hắn không tin sau những gì hắn vừa ban tặng, KP vẫn không chịu có động tĩnh gì đáp trả, hai kho chưa vũ khí cùng năm căn cứ điểm tại hai vùng phát triển nhất của bọn chúng, khỏi phải nói một đòn này của Phương Thần Phong xuống tay không hề nhẹ.
Về phần KP hắn sẽ tạm thời ngưng tấn công mà chờ động tĩnh từ phía bọn chúng, bây giờ còn một việc khác hắn đã muốn làm từ rất lâu rồi, đó là giải quyết Lưu Kha Nguyệt.
Sau khi ngắt kết nối với Mã Phong, Phương Thần Phong lập tức cầm áo vest rời khỏi Phương Thị.
Trở về trụ sở chính Hắc Phong Bang, Phương Thần Phong trực tiếp đi đến khu tra tấn, Lưu Kha Nguyệt đã bị hắn cho người đem giam cầm tại nơi này kể từ lúc Hà Linh Chi rời đi, hằng ngày đều đặn sẽ có người đến ‘chăm sóc’ cho cô ta một chút.
Nhìn dáng người ủ rũ của cô ta thông qua ô cửa kính trên cánh cửa ra vào, một cỗ căm hận lập tức bao phủ đại não Phương Thần Phong. Mang theo sát khí khiến người khác phải kinh sợ tiến vào bên trong, sau khi nhìn thấy người đến là ai, tên thuộc hạ đảm nhiệm việc ‘chăm sóc’ Lưu Kha Nguyệt lập tức tiến lên nói:
“Lão đại.”
“Mọi chuyện sao rồi?”, Phương Thần Phong lãnh đạm hỏi.
“Cô ta vẫn ngoan cố không chịu khai thưa lão đại, xem ra chúng ta phải tăng cường độ lên mới có hiệu quả thưa lão đại.”
Nghe vậy Phương Thần Phong liền nhếch miệng cười nhìn Lưu Kha Nguyệt rồi nói với thuộc hạ:
“Cậu ra ngoài đi.”
“Vâng thưa lão đại.”
Hiện giờ trong căn phòng giam chỉ còn lại Phương Thần Phong và Lưu Kha Nguyệt, hắn từ từ đi đến đứng trước mặt cô ta, bởi vì thuộc hạ của hắn vừa thực hiện tra khảo nên cô ta có vẻ như đã bất tỉnh. Cầm gáo nước bên cạnh, Phương Thần Phong trực tiếp tạt vào mặt của Lưu Kha Nguyệt, vì đang là mùa đông, thời tiết vốn đã lạnh đến thấu xương, nhưng trên người cô ta cũng chỉ có mỗi chiếc váy nhàu nhĩ, rách nát do những trận tra khảo để lại, bây giờ lại thêm một gáo nước lạnh của Phương Thần Phong, Lưu Kha Nguyệt lập tức bị sự lạnh buốt làm cho tỉnh táo.
Vừa nhìn thấy hắn, Lưu Kha Nguyệt giống như nhìn thấy vị cứu tinh mà ra sức nói:
“Phong… cứu em… làm ơn cứu em… em đau lắm… tại sao bọn họ lại đem em đến nơi này chứ?”
Đáp lại sự khẩn cầu của Lưu Kha Nguyệt chỉ là cái nhìn lạnh giá từ phía Phương Thần Phong, cánh môi bạc mỏng của hắn khẽ nhếch lên nói:
“Là tôi ra lệnh cho bọn họ làm vậy!”
Lời của Phương Thần Phong khiến Lưu Kha Nguyệt cảm thấy bất an, cô ta ấp úng hỏi lại:
“Phong… anh… anh nói như vậy là có ý gì?”
Lời Lưu Kha Nguyệt vừa dứt, một tiếng cười trào phúng bật ra từ cổ họng Phương Thần Phong, hắn gằn giọng nói:
“Cô còn định diễn trò đến bao giờ nữa đây Lưu Kha Nguyệt?”
Phương Thần Phong dừng lại một chút quan sát biểu hiện của cô ta, nghe những lời này, có vẻ như Lưu Kha Nguyệt đã hiểu ra được sự tình, chính vì thế mà trên gương mặt cô ta bắt đầu xuất hiện sự sợ hãi, lúc này Phương Thần Phong mới tiếp tục nói:
“Viện nghiên cứu mật của Robert Devon nằm ở đâu?”
Gương mặt Lưu Kha Nguyệt thoáng kinh ngạc sau câu hỏi vừa rồi của Phương Thần Phong, nhưng ngay sau đó cô ta lập tức lấy lại biểu cảm ban đầu, nói:
“Anh biết mọi chuyện từ khi nào?”
Bởi vì Phương Thần Phong hôm nay là đặc biệt ‘đến thăm’ Lưu Kha Nguyệt nên hắn ta cũng không vội, hơn nữa biểu hiện vừa rồi của cô ta cho hắn biết chắc chắn cô ta biết được nơi hắn muốn tìm, xoay người cầm lấy đôi gang tay trên bàn từ từ đeo vào, hắn nói:
“Từ lúc bắt đầu! Nói rõ một chút là ở khách sạn hoàng gia.”
Mọi chuyện đã bại lộ nên Lưu Kha Nguyệt cũng không cần vào vai một cô gái đơn thuần dịu dàng nữa, mà thay vào đó là sự lạnh nhạt, hờ hững, nhưng những gì mà Phương Thần Phong vừa nói khiến cô ta sợ hãi không thôi. Bởi vì nếu như đúng như những gì hắn nói, thì chẳng phải cô mới chính là con cờ trong tay hắn hay sao?
“Tại sao anh lại biết được?”
Lúc này Phương Thần Phong đã đeo xong gang tay, nghe câu hỏi của Lưu Kha Nguyệt, hắn hừ lạnh một tiếng, nói:
“Những lời nói dối của cô thực ngu xuẩn, lúc tôi hỏi cô về kí ức khi còn ở thành phố A, cô đã nói rất chính xác như những thông tin mà tôi cung cấp cho thuộc hạ, duy chỉ có một chi tiết nhỏ khiến vở kịch của cô bị bại lộ, cô biết đó là gì không?”
Lưu Kha Nguyệt không nói gì mà chờ Phương Thần Phong tiếp tục:
“Lúc đó cô nói rằng có một cậu thanh niên khoảng mười lăm tuổi cho cô một hộp cơm, chính chi tiết này đã khiến tôi nảy sinh nghi ngờ, bởi vì người thực sự đưa cơm cho bé con ngày đó không phải là một cậu thanh niên,… mà là một tài xế đã có tuổi. Khi đó tôi đã nghĩ rằng có thể thuộc hạ của mình đã tìm nhầm người, tất cả chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng vì tôi muốn có được sự chắc chắn nhất nên đã đưa bức ảnh năm đó của bé con cho cô xem, ấy vậy mà cô lại gần như là ngay lập tức nhận đó là mình. Lưu Kha Nguyệt, cô thử nói xem đó có còn là sự trùng hợp ngẫu nhiên nữa hay không?”
Sau những gì mà Phương Thần Phong nói, Lưu Kha Nguyệt cảm thấy bản thân thực ngu ngốc, bởi vì trước khi tiếp cận Phương Thần Phong cô ta đã xem qua tài liệu và đọc được chi tiết hộp cơm, nên để tăng sự tin tưởng của hắn đối với mình, cô ta đã nói thêm điều này, nhưng thật không ngờ nó lại là điểm khiến Phương Thần Phong lưu tâm.
“Tuy nhiên, tôi vẫn có một điều thắc mắc… tại sao cô cũng có vết bớt hình tia sét trên bắp tay trái giống bé con?”
Nói xong Phương Thần Phong lập tức xé tay áo bên trái của Lưu Kha Nguyệt xuống để lộ ra vết bớt đỏ, nhìn chằm chằm vào nó, hắn nghiến răng nói từng chữ:
“Những thứ không thuộc về cô, thì không nên nắm giữ!!!!”
Dứt lời hắn liền cầm con dao trên chiếc bàn cạnh đó lên rạch một đường ở ngay giữa vết bớt.
“Aaaaaaa…”
Một cơn đau buốt từ cánh tay trái truyền tới khiến Lưu Kha Nguyệt thét lớn, gương mặt cô ta lúc này tái nhợt không chút huyết sắc, thế nhưng Phương Thần Phong không chỉ dừng lại ở một vết rạch, mà hắn còn dùng mũi dao viền một đường tròn xung quanh vết bớt rồi lấy đi phần ‘mô mềm’ bên trong. Cánh tay trái của Lưu Kha Nguyệt lúc này đã bị khoét đi một lỗ nhỏ, m.á.u tươi từ miệng vết thương không ngừng chảy ra nhuốm đỏ cả cánh tay.
Sau khi làm xong, Phương Thần Phong ung dung tháo đôi gang tay dính đầy máu ra rồi vứt vào thùng rác, từ trên cao nhìn xuống Lưu Kha Nguyệt đang vô cùng thê thảm, gương mặt hắn không có lấy một chút thương hại, thậm chí sát khí từ người hắn tỏa ra càng nồng đậm hơn:
“Tôi hỏi lại cô một lần nữa, viện nghiên cứu mật của Robert Devon nằm ở đâu!!!”
Vì vừa phải trải qua cơn đau thấu xương nên Lưu Kha Nguyệt vẫn chưa ổn định lại tinh thần, gương mặt xanh xao tái nhợt của cô ta rũ xuống giống như đã bất tỉnh, Phương Thần Phong thấy vậy liền tạt thêm một gáo nước nữa vào mặt cô ta, thế nhưng có vẻ như Lý Hàn Ân đã huấn luyện cô ta rất tốt nên dù bị hắn hành hạ như vậy vẫn không hề sợ hãi, cứng miệng:
“Tôi không biết!!! Cho dù có biết thì tôi cũng không nói cho anh, tôi thà chết còn hơn phản bội chủ nhân.”
Sự ngoan cố này của Lưu Kha Nguyệt chính thức chạm vào giới hạn của Phương Thần Phong, bàn tay cầm dao vung lên định để lại trên người cô ta thêm một vết thương nữa thì Lưu Kha Nguyệt nhanh chóng cắt ngang:
“Anh nghĩ mình là người thông minh nhất sao, Phương Thần Phong?”
Hành động của Phương Thần Phong chợt ngưng vì câu hỏi này của Lưu Kha Nguyệt, hắn không nói gì mà phóng ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào cô ta, thấy vậy Lưu Kha Nguyệt cười nhếch miệng rồi nói tiếp:
“Cho dù anh nắm rõ kế hoạch của tôi trong tay ngay từ đầu thì sao chứ? Mục đích tôi tiếp cận anh chính là khiến cho Hà Linh Chi phải rời khỏi Hắc Phong Bang, anh nhìn tình hình bây giờ đi, chẳng phải tôi vẫn thành công hay sao? Phương Thần Phong, hơn ai hết thì anh mới chính là người ngu ngốc, bởi vì chính tay anh đã đẩy Hà Linh Chi đi, vậy mà lúc này anh lại tỏ thái độ lo lắng cho cô ta? Anh khiến tôi cảm thấy thật buồn cười đấy Phương Thần Phong, đừng đổ lỗi rằng tại tôi nên Hà Linh Chi mới rời đi, mà là chính anh, nếu như người anh tìm được ngày hôm đó là bé con thực sự thì sao? Anh cũng sẽ làm như vậy đối với Hà Linh Chi mà thôi, anh thể hiện thái độ giống như mình yêu cô ta nhiều lắm, nhưng mà lại lên giường với tôi trước mặt cô ta? Hahaha…. Tôi khinh thường!!!!”
[…]