Chuông di động của Cận Thời Xuyên reo vang đánh tan sự yên tĩnh mập mờ trong căn phòng, anh mau chóng nghiêng người ngồi xuống bên giường, với tay lấy di động đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, không một cái liếc mắt nhìn tên người gọi mà bắt máy ngay.
Viễn Hi Đình nhân cơ hội đó nhớm người tới hôn nhẹ trên môi anh, rồi mau chóng nhảy xuống khỏi giường, chạy một mạch vào trong nhà tắm, đóng rầm cửa lại.
Cận Thời Xuyên bị bất ngờ nên hơi ngớ người trong giây lát, khoé miệng nhếch lên nụ cười ngốc, chờ tới khi đầu giây bên kia lên tiếng mới khiến anh trở về thực tại. Anh kịch liệt ho khan mấy tiếng liền nhằm che đậy sự bối rối, sau đó liền nói: “Xin lỗi giám đốc Vương… Anh có thể bắt đầu rồi…”
Cuộc điện thoại vừa kết thúc thì Viễn Hi Đình cũng đúng lúc quay trở ra, trên người cô hiện tại đã ăn mặc gọn gàng, tóc tai chải chuốt, trở về phong thái nghiêm túc như thường. “Anh mau đi thay quần áo rồi xuống ăn sáng.”
Từ ngày dọn vào sống chung, cả hai đã dần quen với việc cùng nhau ăn sáng, cùng nhau đi làm.
Hôm nay cũng thế, chỉ khác là cô đã chịu cho anh danh phận trong công ty, không còn phải giấu diếm mối quan hệ giữa hai người nữa.
Xe dừng lại trước cửa tập đoàn, Cận Thời Xuyên lịch lãm bước xuống xe, gài khuy áo vest lại chỉnh tề, sau đó nhanh chân vòng sang phía đối diện, cẩn thận mở cửa xe.
Bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn về phía chiếc xe hạng sang trước sảnh chính, hầu hết đều tò mò về danh tính của người phụ nữ trên xe.
Tin tức Cận Thời Xuyên đã kết hôn được lan truyền rộng rãi trên các mặt báo nhưng danh tính của vợ anh vẫn luôn ở trong trạng thái bảo mật. Vì cô chưa muốn công khai thân phận nên anh đã cật lực ngăn chặn mọi nguồn tin tức, không để bất cứ kẻ nào có cơ hội đưa tin về vợ anh.
Đây là lần đầu tiên hai người đường đường chính chính lộ diện trước mặt tất cả mọi người.
Cũng kể từ hôm nay trở đi thân phận của cô đã khác đi nhiều.
Cô hiểu rõ một khi chọn công khai thì cuộc sống của cô sẽ bị đảo lộn.
Mặc dù thân phận nhà thiết kế trẻ tiềm năng vẫn chưa thể sánh cùng tổng giám đốc cao cao tại thượng như anh, nhưng cô vẫn muốn được cùng anh bước đi ngoài ánh sáng, chứ không phải cứ mãi ẩn mình trong bóng tối.
Chu môi hít thở một hơi thật sâu, một giây sau đó, Viễn Hi Đình nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Cận Thời Xuyên, chầm chậm bước xuống xe.
Khoảng khắc đó mọi ánh mắt đều trở nên chấn động…
Có người kinh ngạc, có người không dám tin… tất cả tạo nên một không gian đầy hỗn độn.
Cận Thời Xuyên dịu dàng vòng tay qua vai, ôm lấy người Viễn Hi Đình, chầm chậm bước từng bước vào trong cửa chính tập đoàn Cận Thị. Họ xuất hiện tới đâu thì lời bàn tán vang xa tới đó.
Có người nói tình yêu của họ tựa như nam nữ chính bước ra từ tiểu thuyết ngôn tình.
Có người lại bảo họ đẹp đôi như tiên đồng ngọc nữ.
Cũng có người buột miệng thốt lên rằng Cận tổng không phải không có trái tim mà là trái tim đã sớm thuộc về người khác.
Ngay lúc này, trong phòng thiết kế vẫn đang bàn luận sôi nổi. Giữa lúc đó, Viễn Hi Đình chầm chậm bước vào, những cặp mắt sắc lẹm ngay lập tức chĩa tới.
Cao Lâm Mạt rống to: “Viễn Hi Đình… Cô được lắm! Lại dám nói dối chúng tôi cơ đấy!”
Tai Viễn Hi Đình sắp thủng màng nhĩ, cô theo bản năng dùng tay che lại, sau đó lại cười cười đầy ngượng ngập: “Thực ra… tôi không cố ý che giấu đâu, chỉ là… không biết nên nói như thế nào thôi!”
Lục Hạ bồi thêm câu: “Cô không đi làm diễn viên quả là lãng phí tài nguyên…”
“Nào có… tôi… vẫn còn non xanh lắm!” Mặt Viễn Hi Đình hơi không thoải mái, khiến nụ cười cũng cứng đờ hơn hẳn.
Giọng Cao Lâm Mạt vẫn oang oang: “Non cái con khỉ. Cô là cáo già… cáo chín đuôi…”
Viễn Hi Đình mặt hơi tái sắc: “Đừng giận… bớt nóng đi…”
Lục Hạ nhanh tay nhấn vai đẩy Viễn Hi Đình ngồi xuống ghế, thuận tay xoay ghế khiến cô đối diện với mình, tựa như muốn nghiêm hình bức cung: “Tội nhân Viễn Hi Đình thành thật khai báo sẽ được khoan hồng. Rốt cuộc cô và tổng giám đốc Cận quen biết như thế nào?”
Giọng cô hơi ấp úng: “Chúng tôi là bạn học cấp ba… là người yêu cũ…”
“Hả?” Đồng thanh những tiếng nói oang oang vang lên khiến mãng nhĩ trong tai cô rung lên mãnh liệt.
Cô cố cười thật tự nhiên: “Hết cấp ba chúng tôi chia tay, anh ấy ra nước ngoài, mười năm mới gặp lại.”
Cao Lâm Mạt ngờ nghệch thốt lên: “Chuyện tình của hai người xứng đáng được lên tiểu thuyết. Thật không ngờ tổng tài mặt lạnh của chúng ta lại si tình tận mười năm…”
“Đáng ngưỡng mộ…” Lục Hạ chép miệng hưởng ứng.
Lòng Triệu Cảnh Đằng trồi lên tia chua chát, đương nhiên là không để lộ ra mặt. Anh ta định nói gì đó nhưng khi liếc nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Cao Lâm Mạt lại nuốt câu chữ vào trong lòng.
Cuối tuần này diễn ra đám cưới giữa Triệu Cảnh Đằng và Cao Lâm Mạt.
Chuyện tình của họ không kéo dài cả một thập kỉ giống như Cận Thời Xuyên và Viễn Hi Đình, mà chỉ chóng vánh trong vòng một tháng.
Có thể tình yêu của họ không đậm sâu nhưng lại là người thích hợp để dẫn dắt nhau đi tới cuối đời.
Người cùng bạn đi đến điểm đích có thể không phải là người mà bạn yêu nhiều nhất, nhưng chắc chắn là người thích hợp nhất.
Nhân duyên luôn là bài toán kì lạ, có những cặp đôi rõ ràng đã cùng nhau đi qua tháng ngày gian khổ nhất, ở bên nhau cả thanh xuân, nhưng cuối cùng lại chẳng thể đi đến cuối đời, chỉ có thể đứt gánh giữa đường trong nuối tiếc; nhưng cũng có những cặp chỉ vừa gặp nhau một vài tháng đã tiến tới hôn nhân, chọn cách bình yên khi đi qua những giông bão.
Thời gian là thử thách của tình yêu, cũng là bi kịch của tình yêu.
Đám cưới diễn ra tại một studio bình dân, khách mời chủ yếu là anh em bạn bè thân thiết, quy mô không lớn lắm, nhưng lại tràn ngập tiếng cười và niềm hạnh phúc. Cô dâu và chú rể khoác tay nhau bước lên lễ đường, trên khoé môi hiện rõ nụ cười rạng rỡ.
Đôi mắt Viễn Hi Đình trong suốt, sâu trong đáy mắt loé lên tia ngưỡng mộ khôn nguôi. Đời người con gái chỉ được một lần khoác trên mình tấm áo cưới, vậy mà cô lại chưa từng được trải qua, nói không nuối tiếc chính là đang dối lòng.
Cô chăm chú nhìn Cao Lâm Mạt, lại tưởng tượng lên viễn cảnh chính mình khoác tay Cận Thời Xuyên hạnh phúc bước vào lễ đường, cùng nhau đọc lời thề yêu thương, cùng trao nhau chiếc nhẫn tình yêu, giây phút đó chắc là cô sẽ sung sướng đến chết mất.
Cận Thời Xuyên dễ dàng đọc ra suy nghĩ từ trong ánh mắt cô nhưng vẫn cố tình làm ngơ như không biết, anh nhẹ nhàng ghé sát cánh vai mỏng manh của cô, cất lên thanh âm nho nhỏ đủ để hai người nghe thấy: “Bà xã… em có thấy tổ chức một đám cưới thật rườm rà không?”
Viễn Hi Đình ngay lập tức trao cho anh một cái nhìn sắc lạnh, thanh âm u ám như trời đông: “Đầu anh làm bằng gỗ à?”
Khoé môi Cận Thời Xuyên khẽ nhếch nhẹ: “Em cũng thích kiểu lễ nghi thế này sao?”
“Đương nhiên là thích rồi… có người phụ nữ nào không thích cơ chứ!” Viễn Hi Đình tuỳ tiện đáp lại, có đôi khi chính bản thân cô cũng không rõ là mình đang nói gì.
Anh chỉ cười cười không nói gì nữa…