Dưới ngọn đèn Pha Lê lấp lánh, ánh mắt của Cận Thời Xuyên trở nên âm trầm, một giây sau đó, anh liền vươn tới túm chặt lấy cổ tay của Viễn Hi Đình, kéo cô ngồi lên trên đùi, vòng tay anh bắc qua eo ôm người cô bó chặt trong lồng ngực. Hơi thở nóng bỏng của anh từng bước áp sát tới bên mang tai cô: “Bà xã… em có thấy dạo gần đây chúng ta đã ăn chay quá lâu rồi hay không?”
Viễn Hi Đình e ấp nhìn anh, mặt hơi phớt hồng, giọng nói có phần ấp úng: “Nhưng mà…”
Lời của cô bị nụ hôn nồng say của anh chặn lại, đôi môi anh cuồng nhiệt xâm chiếm lấy đoá hoa sen thơm tho của cô, mặc dù hoa đã qua thì đẹp nhất, nhưng vẫn ngát hương và mê người.
Sức nóng trong cơ thể mỗi lúc một dâng cao khiến tâm tình của cả hai càng ngày càng rạo rực. Cận Thời Xuyên xoay người lên trên, đè cơ thể mỏng manh của Viễn Hi Đình nằm dài trên sô pha, bốn mắt toé lửa nhìn nhau không chớp, động tình trong mắt trở nên nồng đậm, sau đó vài giây, anh tiếp tục cúi xuống hôn cô, nụ hôn sâu và cuồng nhiệt.
Thời gian qua vì sức khoẻ của Cận lão gia cộng thêm một đống công việc của công ty cần phải giải quyết, khiến quỹ thời gian của Cận Thời Xuyên trở nên bó hẹp, có những hôm hai giờ sáng mới về đến nhà, năm giờ sớm hôm sau đã rời khỏi.
Phải nói rằng anh thực sự nhớ mùi hương trên cơ thể cô, càng muốn xâm nhập sâu vào bên trong đó. Vì thế mỗi một động tác của anh đều trở nên mãnh liệt, tựa như dã thú bị bỏ đói lâu ngày đang cấu xé con mồi một cách tàn bạo.
Anh từng bước chiếm hữu cơ thể cô, dù làm cách gì cũng không thể khoả lấp nỗi nhớ nhung vô tận.
Cô thuận theo từng động tác của anh, vắt tay lên cổ ôm chầm lấy anh, chậm chạp đáp lại nụ hôn của anh.
Trong tích tắc, người anh nóng như lửa đốt, dục vọng đang thét gào nơi tận sâu đáy lòng anh, muốn thoát khỏi sự kìm hãm của lí trí, từng chút một truy tìm cảm giác tự do.
Nụ hôn của anh di chuyển xuống cằm cổ, để lại những vết đỏ hồng trên chiếc xương quai xanh gợi cảm của cô, tựa như những đoá tuyết liên ngàn năm nở rộ trên màn tuyết trắng xoá. Bàn tay nóng rực của anh chầm chậm di chuyển trên người cô, chạm tới đâu như thiêu như đốt tới đó, khiến làn da hơi lạnh của cô chuyển sang nóng rực.
Dục tình làm mờ thần trí, Viễn Hi Đình theo thói quen lần mò trên ngực áo phẳng phiu, cởi từng cúc áo sơ mi của anh, chỉ trong thoáng chốc đã để lộ ra làn da trơn mượt không tỳ vết cùng những cơ múi săn khoẻ, chớp mắt một cái, tấm áo sơ mi liền rơi xuống đất. Kế tiếp đó, chiếc quần tây cũng bị anh quẳng ra xa, để lộ ra một cơ thể cường tráng đến mê người.
Trong khi cô đang lần mò từng bắp thịt thớ da trên người anh thì tấm áo ngủ thùng thình trên cơ thể cô liền bị anh một đường xé toạc, những chiếc cúc trắng tròn tung bay giữa không trung rồi lăn lóc xuống dưới sàn, không biết nơi dừng chân. Chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, toàn bộ quần áo trên người cô đều bị anh xé tan tành, lộ ra cơ thể nuột nà trắng như tuyết.
Cô cất giọng run run: “Anh không thể cởi đàng hoàng được à? Quần áo em đắc tội gì với anh đâu chứ?”
Anh cúi thấp người để da chạm da, thịt đụng thịt, khoé môi vểnh lên nụ cười ranh mãnh: “Ngày mai anh sẽ cho người mua hết toàn bộ đồ ngủ nữ trong trung tâm thương mại, như thế anh có thể tuỳ ý xé…”
Lúc cô đương định nói gì thêm nữa liền bị đôi môi anh chặn lại, hương thơm nam tính trên người anh xâm chiếm toàn bộ hơi thở nóng bỏng của cô, kích thích tâm trí cô rơi vào mụ mị.
Anh cố tình tạo ra những ấn kí trên người cô, rồi trêu đùa nhũ hoa hồng xinh trên ngọn đồi nhấp nhô phía trước ngực, cánh lưỡi anh thè dài, giống như con rắn đang ngọ nguậy bên trên đó. Kì lạ thay, mỗi một lần như thế, cả người cô lại rạo rực cảm giác đê mê khó diễn tả. Trong khoảnh khắc ấy, chỉ cần một cử động nhẹ của anh cũng đủ khiến phần thân dưới của cô tê tái, miệng phát lên thanh âm “ưm, ửm” không ngừng.
Giây phút dục tình lên ngôi chỉ huy thần trí thì con người ta trở nên mù mờ, mọi hành động đều xuất phát từ bản năng của giống loài. Nếu đàn ông là chủ động tìm kiếm và khám phá thì phụ nữ lại phòng thủ và tấn công, khi cả hai đạt tới đỉnh cao, nghiễm nhiên có sự sẽ thoả mãn.
Dưới ánh đèn sáng trưng, đôi mắt của cả hai đều trở nên âm trầm, tựa như một làn sương khói bao phủ.
Giây phút giao hợp không cách gì nói thành lời, nhưng lại có thể cảm nhận thấy rõ sự rung cảm và hạnh phúc.
Sau khi xong trận, anh ôm cô đi thẳng vào phòng tắm, khi trở về giường, cả người cô liền xuội lơ. Do lâu ngày vận động nên anh dùng sức hơi nhiều khiến cơ thể cô trở nên đuối mệt. Cả hai đều không một tấm vải che thân, ôm ấp nhau nằm trên giường.
Anh nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc bung xoã trên mặt cô, hôn nhẹ lên chóp mũi nhấp nhô phía trước, cất lên thanh âm trầm ấm: “Đình Đình… em biết không, càng ngày anh càng yêu em nhiều hơn.”
Hai mắt cô nhắm chặt, miệng lắp bắp nói trong mơ màng: “Vậy thì anh cứ yêu em nhiều thêm một chút, để trái tim anh mãi mãi thuộc về em.”
Miệng anh nhếch lên, ghé sát bên tai cô thầm thì: “Mọi thứ của anh đều thuộc về em…”
Sau mỗi một trận hoan lạc, phụ nữ thường mất sức nhiều hơn đàn ông. Chẳng hiểu vì sao, rõ ràng người cần vận động nhiều hơn là đàn ông, nhưng mỗi khi xong việc thì phụ nữ lại uể oải như thể không còn chút sức sống nào nữa cả.
Cô chìm vào giấc ngủ sâu từ bao giờ cũng không hay, chỉ biết lúc tỉnh dậy trời đã sáng trưng, ánh nắng nhẹ nhàng len lói qua rèm cửa, điểm một chút giảo hoạt trong mắt cô.
Nhẹ nhàng xoay người, hai mắt cô lấp lánh ngắm nhìn gương mặt đang ngủ say của anh, vô thức chạm nhẹ lên làn mi dài cong vút trên mắt anh, khoé môi hé lên nụ cười tươi như hoa.
Bất ngờ anh xoay người đè lên trên, phơi ra cơ thể kiện tráng trước mặt cô: “Xem ra bà xã vẫn chưa thoả mãn thì phải…”
“Tới giờ… đi làm rồi…” Viễn Hi Đình ấp a ấp úng, mặt đỏ bừng bừng.
Anh với lấy di động nhìn qua thời gian, khoé môi nhếch lên nụ cười đểu cáng: “Không sao, vẫn còn kịp.”
Không chờ Viễn Hi Đình kịp phản ứng, cơ thể anh liền ập tới trên người cô, đâm sâu vào bên trong “hang động sâu không đáy”, cưỡng đoạt thân thể mỏng manh của cô thêm lần nữa.
Cứ như thế, họ lại trải qua một cuộc lăn lộn triền miên trên giường, lâu rất lâu mới dừng lại.
Viễn Hi Đình nói: “Anh là đồ khốn…”
Cận Thời Xuyên liền cười nhéo má cô: “Em không thích ư?”
“Không…” Cô cố tình né tránh ánh mắt chim ưng của anh.
“Thật sự không…” Anh cố tình nhấn mạnh từng chữ: “Hay là thử lại thêm lần nữa… thử tới khi nào em thích thì thôi!”
“Anh muốn hành chết em hay gì?” Viễn Hi Đình hai mắt toé lửa, mi tâm đen sì.
Cận Thời Xuyên bật cười thành tiếng, trong ánh mắt loé lên tia giảo hoạt: “Yên tâm đi, có chết anh cũng nhất định để bà xã chết trong sung sướng…”
“Anh…” Cô hậm hực quơ tay muốm túm lấy vạt áo anh, nhưng lại quên mất cơ thể anh đang trần như nhộng, cuối cùng lại chạm tới vật thể cứng cáp nhô lên của anh. Khi cô định buông tay thì anh liền giữ lại: “Như này mà em còn nói không thích ư?”
Cô cạn lời không biết nên trả lời như thế nào, mặt đỏ tim đập loạn nhịp, cả người cứng đờ.
Hơi thở ấp nóng áp sát trên bầu ngực cô, anh nhẹ nhàng hôn lên nhũ hoa hồng tươi, lắng giọng nói nhỏ: “Em có thể cầm thoải mái, đó là của em…”
Cả người cô ngay lập tức nóng ran…